Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 230 - Bọn chị không sợ



Chương 230 - Bọn chị không sợ



Chương 230: Bọn chị không sợ
Ăn một miếng, lại ăn tiếp miếng thứ hai, miếng thứ ba đã không còn bất cứ khác biệt nào nữa rồi, cô ấy nghiêm túc ăn hết chén cơm đó.
Đợi ăn xong, cô ấy mới nhớ ra mục đích đến của cô ấy: “Chị Đào Đào, chị Vi Vi, có phải hai người đã từ chối Từ Bảo Châu rồi không?”
“Đúng, sao thế? Cô ta về nhà cáo trạng rồi à?” Giang Hựu Đào hoàn toàn không để ý, từ chối thì từ chối rồi, cho dù Từ Bảo Châu có về nhà cáo trạng thì có thể làm gì cô? Bảo kế toán Từ gây khó dễ cho cô? Đừng nói là kế toán Từ không quản mảng sản xuất này, cho dù có quản, ông ta cũng có thể làm gì được bọn họ!
Từ Mãn Thu gật gật đầu: “Chị Đào Đào, chị Vi Vi, Từ Bảo Châu con người đó bất thường lắm, nếu ai từ chối cô ta rồi thì sẽ xui xẻo đấy.”
Lúc Từ Mãn Thu nói về vấn đề này thì khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.
Người nhà họ Từ không phải ai cũng đối xử tốt với Từ Bảo Châu, thím ba của cô ấy gả vào, sau khi sinh cậu em trai tư thì trở nên điên cuồng, cực kỳ bất mãn với việc gia đình xem trọng Từ Bảo Châu như vậy. Cô ấy nhiều lần bới lông tìm vết, nhưng mỗi lần tìm xong, bản thân cô ấy sẽ bị xui xẻo.
Lần nghiêm trọng nhất là lần cô ấy đẩy Từ Bảo Châu một cái, quay người lại thì bị ngã xuống đất, gãy cả răng cửa, bây giờ nói chuyện thì lộ hai cái lỗ răng ra, nói thật lòng, xấu chết đi được.
Sau đó cô ấy thử nghiệm rất nhiều lần, cho dù là cô ấy cũng vậy, hay là người ngoài cũng vậy, chỉ cần có ác ý với Từ Bảo Châu hoặc là đối xử không tốt với Từ Bảo Châu thì đều sẽ gặp xui xẻo ở nhiều cấp độ khác nhau.
Phản ứng trên người cô ấy thì đặc biệt nghiêm trọng một chút, lần trước lúc Giang Hựu Đào gặp cô ấy, sở dĩ cô ấy ngã xuống nước, chủ yếu là lúc cô ấy lấy quần áo ra ngoài giặc có cố ý giẫm hai cái lên chiếc áo bông màu đỏ của Từ Bảo Châu.
Cô ấy cố ý, cặp chị em sinh đôi cùng mẹ, dựa vào đâu mà Từ Bảo Châu được sống cuộc sống sung sướng như thế.
Giang Hựu Đào vui vẻ nói: “Không sao đâu, bọn chị không sợ.” Ai mà không có chút bàn tay vàng.
Trên người cô có hệ thống ăn dưa, nếu như để một nữ chính của thế giới nhỏ sắp sụp đổ ảnh hưởng, hệ thống ăn dưa này không cần lăn lộn nữa.
Hơn nữa, ai mà không phải nữ chính, Cố Niệm Vi không phải cũng vậy sao? Mặc dù cô ấy thoát ly cốt truyện của thế giới nhỏ, nhưng nói như thế nào đi nữa thì cũng là một nữ chính đúng không, trên người lúc nào cũng có hào quang của nhân vật nữ chính nhỉ?
Từ Mãn Thu còn định nói, Cố Niệm Vi rót cho cô ấy một ly nước: “Nào uống nước đi, có lạnh không, tháo giày ra lên giường chị Đào Đào em ngồi một lúc.”
Từ Mãn Thu từ chối không được sự quan tâm của Cố Niệm Vi với Giang Hựu Đào, cô ấy phủi phủi quần trên người với tất trên chân, cô ấy thích sạch sẽ, mặc dù mặc quần áo rách nhưng giặc rất sạch, trên người cô ấy cũng không có mùi, buổi sáng cô ấy cũng chưa đi nhặt phân, không thối.
Dưới sự thúc giục của Giang Hựu Đào, cô ấy tháo giày ra lên giường, Giang Hựu Đào kéo chăn ra đắp lên người của ba người.
“Thu Nhi, em nói cho chị nghe thử Từ Bảo Châu là như thế nào, vận may của cô ta thật sự tốt đến thế sao?” Trước khi xuyên không Cố Niệm Vi có xem qua vài cuốn tiểu thuyết Phúc Khí Bao, càng ngày cô ấy càng cảm thấy Từ Bảo Châu giống như những nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Phúc Khí Bao đó, thần kỳ lắm.
Từ Mãn Thu không hề giấu diếm gì họ, kể về chuyện của Từ Bảo Châu, từ tin tức đến thành tích tuyệt vời của cô ta.
Ngoài chuyện từ khi sinh ra mà Giang Hựu Đào bọn họ biết ra, còn có chuyện năm cô ta một tuổi đi theo Từ Chí Cường về huyện thành một chuyến, vừa vào huyện thành thì phát hiện có một đứa nhỏ bị người ta bế đi, Từ Bảo Châu thấy đứa bé người ta dễ thương, bảo Từ Chí Cường đi theo, kết quả phát hiện đứa bé đó là con của nhà lãnh đạo huyện, bị người ta bắt cóc. Vừa hay Từ Chí Cường đã cứu được đứa bé đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận