Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 196 - Khó chịu



Chương 196 - Khó chịu



Chương 196: Khó chịu
Giang Hựu Đào cười tủm tỉm gật đầu, lấy ra bức thư mình viết cho Ứng Triều Vinh: “Tôi đến gửi thư.”
Gửi thư không cần qua đại sảnh, chỉ cần bỏ vào hòm thư bên ngoài là được.
Phó Thiệu Hoa đã gặp nhiều không trách, từ khi anh vào làm ở bưu điện này, dưới tình huống biết anh, người đến quầy để gửi thư không ít, phần lớn đều là mấy cô gái trẻ tuổi.
Nếu là người khác đến, đừng nói là gương mặt tươi cười, ngay cả thái độ hòa nhã, Phó Thiệu Hoa cũng không cho đối phương, nhưng đối với Giang Hựu Đào mà nói, anh không làm ra được mặt lạnh.
Cười nói: “Để ở chỗ này là được rồi.”
Giang Hựu Đào cười đưa thư cho anh, còn muốn nói thêm mấy câu, Phó Thiệu Hoa đã bị một người phụ nữ chạc 40 gọi đi, anh vừa đi còn vừa quay đầu cười xin lỗi Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào chỉ đành từ bỏ.
Giang Hựu Đào vừa đi, Phó Thiệu Hoa vừa mới còn vẻ mặt ôn hòa, trong nháy mắt đã thay đổi dáng vẻ, lạnh như băng sương: “Chị Trương, chị gọi tôi qua đây làm gì?"
Chị Trương là người làm ở bưu điện này đã lâu, ngày thường phụ trách chỉnh lý tư liệu, nhưng chỉ cần Phó Thiệu Hoa ở đó, bà ta luôn ném công việc cho Phó Thiệu Hoa làm.
Phó Thiệu Hoa sống lâu thấy nhiều chuyện, cảm thấy không sao cả, nhưng gần đây chị Trương này càng ngày càng quá đáng.
Chị Trương nhìn bóng dáng hai người Giang Hựu Đào rời đi, sắc mặt bà ta không quá tốt, miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi xem buổi sáng cậu đã sắp xếp xong đồ chưa, lát nữa sở trưởng muốn qua xem.”
Nói xong không đợi Phó Thiệu Hoa đáp lời, bà ta lại nói: “Tiểu Phó à, chuyện trước đó tôi nói với cậu, cậu phải cân nhắc cho thật kỹ đấy, cháu gái nhà ngoại tôi, cậu cũng gặp qua rồi, dáng dấp không tồi, còn là người có văn hóa, hiện tại đang làm việc ở trường tiểu học, anh cả nhà mẹ đẻ tôi còn nói qua hai năm nữa sẽ điều con bé đến huyện thành, con bé gặp qua cậu, rất vừa lòng với cậu, cậu thì sao, cậu nghĩ như thế nào?”
Từ ngày đầu tiên Phó Thiệu Hoa vào bưu cục, ánh mắt chị Trương này đã dán lên người anh, bà ta còn gọi cháu gái bên ngoại nhà mình đến nhìn anh, cháu gái bà ta cũng nhìn trúng Phó Thiệu Hoa, chỉ chờ Phó Thiệu Hoa gật đầu.
Chị Trương rất có lòng tin, nhà họ Trương bọn họ cũng là nhà số 1, số 2 ở cái công xã này, anh cả bà ta là phó lãnh đạo công xã, có rất nhiều người muốn thân cận với cháu gái bà ta, có lẽ trong nhà Tiểu Phó có chút bối cảnh, nhưng chẳng phải có câu nói, hiện quan không bằng hiện quản, bà ta không tin Tiểu Phó không động lòng.
Phó Thiệu Hoa thật đúng là không động lòng.
Gia thế của anh tốt, dáng dấp anh tuấn, từ nhỏ đến lớn gặp qua thiếu nữ xinh đẹp nhiều như lông trâu, dáng dấp chị Trương bình thường, cháu gái của bà ta càng là bình thường đến mức ném vào trong đám đông không tìm ra.
“Chẳng nghĩ gì cả.” Lúc Phó Thiệu Hoa không cười, giọng nói rất lạnh lùng.
Vốn dĩ chị Trương đang cười phơi phới, lúc này sắc mặt bà ta cứng đờ, bà ta đã vỗ ngực cam đoan với nhà mẹ đẻ, bên này Phó Thiệu Hoa không thích, bà ta biết ăn nói thế nào với bọn họ.
“Tiểu Phó à, cậu phải nghĩ cho kỹ đấy, anh cả tôi là phó lãnh đạo công xã, cậu và cháu gái tôi ở bên nhau sẽ có rất nhiều chỗ tốt, con bé nhìn trúng cậu, đó là phúc khí của cậu, cậu…”
Lời nói của chị Trương dưới biểu cảm trào phúng của Phó Thiệu Hoa càng nói càng nhỏ.
Phó Thiệu Hoa nói: “Chị có thể đi hỏi qua Trương Lương Sinh, tôi không kết làm đối tượng với con gái ông ta, ông ta dám làm gì tôi.”
Sau khi nói xong, Phó Thiệu Hoa rời đi, lúc đi đến quầy anh thuận tay mang theo thư Giang Hựu Đào muốn gửi đi.
Chị Trương này là người tâm thuật bất chính, bây giờ anh chọc tức bà ta như thế, nói không chừng lát nữa bà ta lại xé thư của cô, vẫn nên để anh giữ tương đối an toàn hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận