Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 398 - Tưởng tượng



Chương 398 - Tưởng tượng



Chương 398: Tưởng tượng
Lúc ra ngõ, cô nhìn thấy Tô Giai Ninh và Hà Thục Lệ, hai người trong lúc vô thức đã lăn lộn một chỗ thành bạn bè, ngày thường đi đâu cũng có nhau.
“Đào Đào, đi dạy đó à!” Tô Giai Ninh hướng Giang Hựu Đào chào hỏi, dưới sự dẫn dắt của Tô Giai Ninh, Hà Thục Lệ cũng đã dần quen thuộc với đám người Giang Hựu Đào.
“Vâng ạ, hôm nay học sinh của em đến huyện thành tham gia thi cấp ba, em phụ trách dẫn theo bọn họ, hai người đi đâu thế?”
Giang Hựu Đào vỗ eo Phó Thiệu Hoa, Phó Thiệu Hoa lập tức bóp phanh, chân chống xuống đất chờ bọn họ tán gẫu.
“Không phải hoa thược dược trên núi đang nở à? Chị và Thục Lệ lên núi hái về, Vi Vi ở nhà không? Lát nữa chị mang qua cho các em một ít.”
Tô Giai Ninh treo một ít lên khung xe Giang Hựu Đào, hoa thược dược màu trắng, màu đỏ, màu hồng đan xen trong giỏ xách, sắc thái diễm lệ, chói mắt, ngửi sát vào còn mang theo mùi thơm nồng đậm.
“Sáng nay cô ấy không có tiết tự học, cô ấy còn đang ở nhà ạ.”
Thi cử của mấy lớp đầu cấp ở sau, ngày mai bọn họ mới thi.
“Vậy được rồi, lát nữa chị sang đưa hoa cho cô ấy, hoa thược dược này rất đẹp, lúc bọn chị hái còn là nụ hoa, rất tươi.”
Thời gian dần qua, cừu hận với Lục Hướng Tiền đã bị buông xuống, cuộc sống của Tô Giai Ninh trở nên nhiệt tình hơn.
Vào mùa xuân khi hoa dại nở rộ, cô ấy còn hái một bó lớn cắm trong nhà, mùa hè khi hoa thược dược nở rộ, cô ấy dậy sớm cùng bạn tốt leo núi ngắm một mảnh hoa thược dược.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được trạng thái của cô ấy tốt hơn, Giang Hựu Đào cũng vì cô ấy mà vui vẻ.
Tính tình của Hà Thục Lệ cũng càng ngày càng dịu dàng, sau khi cùng chồng nói rõ, Đỗ Nguyên Châu không bao giờ còn nhắc đến chuyện nhận con nuôi nữa.
Lúc anh ta ra ngoài làm việc sẽ cố gắng về sớm, sau khi biết rõ cô ấy mới có thêm sở thích yêu hoa cỏ, trên đường về nhà, anh ta luôn mang cho Hà Thục Lệ một bó hoa dại hoặc chút đồ ăn ngon.
Hà Thục Lệ lập tức biến thành cô gái mà người phụ nữ trong hẻm Hạnh Phúc hâm mộ nhất.
Đỗ Nguyên Châu thành người chồng tốt, nhà họ Đỗ cũng hoàn toàn dung nhập vào trong hẻm Hạnh Phúc.
Tất cả đều phát triển theo hướng tốt.
Phó Thiệu Hoa chở Giang Hựu Đào rời đi, Hà Thục Lệ nói với Tô Giai Ninh: “Tiểu Phó và Đào Đào, đúng là trai tài gái sắc.”
Dáng dấp hai người bọn họ đều đẹp, Hà Thục Lệ cũng không dám tưởng tượng, sau này đứa nhỏ mà bọn họ sinh ra sẽ đẹp như thế nào.
Trên mặt Tô Giai Ninh tràn đầy vui vẻ: “Đúng thế, mỗi lần nhìn thấy mặt hai người bọn họ, tôi luôn ăn được thêm một bát cơm.”
Hà Thục Lệ nói tiếp: “Vi Vi và Mãn Thu ở chung với Đào Đào dáng dấp cũng xinh đẹp, không biết sau này tìm đối tượng là bộ dáng gì.”
“Đúng vậy, chẳng qua nếu để tôi nói, dáng dấp người hẻm Hạnh Phúc chúng ta đúng là không tệ.”
Hai người càng lúc càng đi xa, tiếng nói chuyện cũng không nghe rõ.
Nhưng câu kia của Hà Thục Lệ, Phó Thiệu Hoa nghe được rõ ràng, mặt anh đỏ lên, nhìn Giang Hựu Đào dẫn theo học sinh đi làm xe bóng, trong lòng anh cực kỳ kích động.
Nếu bọn họ sinh đứa nhỏ, nhất định là đứa bé xinh đẹp nhất trên đời này, cực kỳ đáng yêu, chẳng qua nên lấy tên gì mới tốt đây?
Phó Thiệu Hoa rơi vào trầm tư, anh quyết định sau khi về nhà sẽ nghiên cứu thêm từ điển, trước tiên đặt tên cho con gái con trai, chờ đến khi đứa nhỏ thật sự ra đời mới không bối rối.
Giang Hựu Đào hoàn toàn không biết sức tưởng tượng của Phó Thiệu Hoa lớn như vậy, cô ngồi trên xe nhắc lại quá trình thi cử cho học sinh.
Đám học sinh cảm nhận được Giang Hựu Đào coi trọng những thứ này, trong lòng căng thẳng hơn.
Tuyến xe đi thẳng đến cổng trường của huyện thành, trường trong huyện thành lớn hơn ở công xã rất nhiều, không nói đến diện tích rộng rãi, tiện ích trong trường cũng tốt, khu dạy học là khu hai tầng ngói đỏ.
Khu dạy học và ký túc xá ở đối diện, ở giữa là một sân bóng rổ to, xung quanh sân bóng là đường chạy, hai bên đường chạy có rất nhiều cây, lúc này xanh um tươi tốt.
Trên sân bóng rổ có rất đông người, đều là học sinh đến thi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận