Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 544 - Tuyên án



Chương 544 - Tuyên án



Chương 544: Tuyên án
Sau khi quan tòa tới, nguyên cáo, bị cáo, công tố viên, thư ký đều lần lượt vào bàn.
Thư ký tuyên đọc kỷ luật thẩm vấn của tòa án, nơi này lạnh ngắt không tiếng động.
Hứa Kiến Tân nhìn thấy Liên Tân Lan đã lâu không gặp, cô ấy mảnh khảnh hơn trước đây nhiều, đã không còn lớp trang điểm anh ta cố bắt cô ấy trang điểm lên, cô ấy để mặt mộc, nhưng ánh mắt bình thản bất ngờ.
Bỗng nhiên Hứa Kiến Tân cảm thấy rất không cam lòng, khoảng thời gian này cơ thể anh ta rất kém, có lúc không thở ra hơi sẽ ho khan mãnh liệt.
Không chỉ như vậy, Hứa Kiến Tân còn bị Cố Tố Binh đánh một trận, bị anh trai của Liên Tân Lan tới đánh một trận.
Gặp lại Liên Tân Lan, trong đôi mắt của Hứa Kiến Tân tràn ngập oán hận.
Khoảng thời gian này mình thảm như vậy, dựa vào cái gì Liên Tân Lan trôi qua bình thản như thế.
Công tố viên đã kết thúc việc truy tố, đến thời gian bị cáo đưa ra lời khai của mình, Liên Tân Lan đã thú nhận tội ác rất thẳng thắn.
Công tố viên lại hỏi cô ấy mấy vấn đề, cô ấy cũng đáp rất rõ ràng.
Công tố viên hỏi xong, quan tòa đưa ra phán quyết cuối cùng.
Liên Tân Lan phạm tội giết người không thành, bởi vì tình tiết tương đối nhẹ, bị phán ba năm tù có thời hạn.
Liên Tân Lan kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu, Cố Tố Binh ở dưới nhìn thẩm vấn chảy nước mắt.
Hứa Kiến Tân đứng dậy khỏi chỗ ngồi của nguyên cáo:
“Tôi không phục, tôi không phục. Cô ta đều muốn giết tôi, tôi không chết là mệnh tôi lớn, dựa vào cái gì chỉ giam cô ta ba năm. Nên phán cô ta tử hình!”
Hứa Kiến Tân trợn to mắt, bởi vì kích động gân xanh trên cổ đều lộ ra.
Quan tòa không vì chuyện này mà thay đổi: “Nếu không phục tùng phán quyết này, có thể kháng án.”
“Kháng án, kháng án, tôi muốn kháng án.” Những ngày qua, Hứa Kiến Tân đều dựa vào ý nghĩ Liên Tân Lan đầu độc anh ta sẽ bị phán tử hình để dỗ dành mình, hiện giờ không được như mong muốn, Hứa Kiến Tân không tiếp nhận được.
Giang Hựu Đào ngồi ở đám bồi thẩm đoàn nhân lúc mọi người không chú ý, ném vỏ khoai lang về phía anh ta.
Cô ném rất chính xác, ném trúng vào mặt Hứa Kiến Tân.
Cố Niệm Vi dẫn đầu: “Phi, không biết xấu hổ.”
Hứa Kiến Tân trợn mắt về phía bồi thẩm đoàn, nhưng mà người quá nhiều, ghế không ngủ ngồi, còn có rất nhiều người đang đứng.
Mọi người đặc biệt chú ý vụ án này, có một số tên lưu manh lăn lộn trên đường còn giơ ngón tay cái với Hứa Kiến Tân sau đó cảm thấy không đúng, đổi thành ngón út.
Hiện giờ cả huyện Bình Dương này không có người nào không biết, thứ đó của Hứa Kiến Tân chỉ cỡ ngón tay cái của phụ nữ.
Mọi người cười ồ lên, gương mặt Hứa Kiến Tân lúc xanh lúc trắng.
Anh ta chỉ dám vung tay với người phụ nữ không thể phản kháng ở nhà, ở bên ngoài, bị nhiều người khiêu khích như thế anh ta không dám làm gì.
Đám lưu manh của phố khí thế dâng cao: “Ồ, không phải đàn ông.”
“Ha ha ha.”
Tiếng cười đã sắp lật tung nóc nhà tòa án.
“Yên tĩnh yên tĩnh, tòa án kết thúc thẩm vấn, dừng dừng.”
Mọi người cười to rời đi, tuyết ở cửa ra vào tòa án đều bị người ta giẫm tan.
Cố Niệm Vi vươn tay cho vào trong túi áo: “Cũng may, là kết quả tốt.”
Ba năm trôi qua, năm 1978 khôi phục thi đại học, thanh niên trí thức trở về thành phố, cố gắng nhịn 2 năm, cải cách mở ra, Liên Tân Lan đổi chỗ ở vẫn có thể sống tốt.
Chuyện này so với tử hình, cùng với hình phạt tận 10 năm đã là rất tốt.
Giang Hựu Đào quay đầu liếc mắt một cái, cuối cùng Cố Tố Binh cũng đi ra.
Anh ta đứng ở cửa ra vào tòa án, hứng gió lạnh chỉ vì gặp mặt Liên Tân Lan, nói mấy câu với cô ấy.
“Đúng vậy, đã rất tốt.” Có lẽ Cố Tố Binh cũng có nhiều điểm không tốt, nhưng đối với Liên Tân Lan anh ta đã rất tốt.
Cho dù tình cảm của bọn họ không được người đời cho phép vào lúc này, nhưng anh ta vẫn hào phóng thừa nhận.
Trái ngược với đàn ông đều muốn cả hai, anh ta thẳng thắn với vợ, còn không cần thứ gì ly hôn, thực ra đã rất tốt.
Liên Tân Lan vì không để anh ta ngồi tù, lựa chọn tự mình ra tay cũng vì bảo vệ anh ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận