Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 482 - Giang Mẫn



Chương 482 - Giang Mẫn



Chương 482: Giang Mẫn
Thảo luận xong, cô Trịnh hỏi Giang Hựu Đào: “Cô Giang, ngày đó cô Triệu có đi tìm hai cô không?”
Cô Trịnh và cô Triệu là đồng nghiệp nhiều năm, cô Triệu có tính cách thế nào cô ấy biết rất rõ.
Lúc ấy khi biết Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi muốn dạy tiết về phương diện này, cô ấy biết rõ bọn họ sẽ bị cô Triệu tìm tới cửa.
Cô Triệu này, rất phong kiến.
“Đã tìm tới, bị tôi và cô Cố nói cho phải trở về. Cô ta cũng tìm các cô sao?”
“Hiện giờ thì chưa, nhưng mà lúc trước đi tìm, bởi vì tôi nói nhỏ về chuyện này trong tiết sinh học, cô ta cảm thấy tôi dạy hư học sinh của cô ta, yêu cầu tôi sau này không được nói.” Nhớ tới chuyện lúc đó, cô Trịnh khinh thường đều trợn mắt nhìn trời.
Ký túc xá gia đình của trường không rộng lắm, chỉ có hơn 10 gia đình, còn có mấy hộ không ở nơi này, nhưng trong những giáo viên này, không có người nào thích cô Triệu.
Chủ yếu là cô ta làm người làm chuyện gì cũng không được, đặc biệt là thích sĩ diện.
Cô Trịnh nói:
“Cô đừng nhìn cô ta ở nhà có thể hô to gọi nhỏ, thực ra không phải như vậy. Mọi việc trong nhà cô ta đều do cô ta và con gái làm, mẹ chồng và chồng cô ta thì giống như lão thái hậu và thái thượng hoàng, ở trong nhà không làm gì.”
“Lần trước cô ta muốn tìm cô gây phiền phức, cũng phải dọn dẹp hết việc trong nhà mới được đi.” Sau khi cô Trịnh nói xong cũng tới trường học, cô Triệu cầm sách mặt đen trở về, cô ấy không nói nữa.
Hai người đối mặt liếc mắt một cái, sau đó tách ra ngồi trở về bàn ở văn phòng.
Không lâu sau cô Chu đi tới, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái khoảng mười tuổi, trên đầu dùng sợi dây màu đỏ buộc thành tóc đuôi ngựa, mặc quần áo là quần áo của Chu Ngọc Dĩnh sửa lại, trên người vô cùng sạch sẽ.
Đứa bé vừa tiến vào cửa lập tức nhìn bốn phía, trong đôi mắt lóe lên tia sáng.
Chu Ngọc Dĩnh vừa vào cửa lập tức nói xin lỗi với mọi người:
“Ngại quá các vị, thật sự là không có biện pháp, tôi mới dẫn Tiểu Mẫn tới. Con bé chỉ ở đây một tiết, tôi cam đoan sẽ không chạm linh tinh vào đồ của mọi người.”
Sau khi Chu Ngọc Dĩnh nói xong, cũng không đợi mọi người nói chuyện, lập tức ôm sách rời đi trước khi tiếng chuông vang lên.
Giang Mẫn lập tức ngồi trên bàn của cô ấy trong văn phòng, lục đồ của cô ấy trên bàn bừa bãi lộn xộn.
Chẳng bao lâu sau cô ta đi tới trước bàn của Giang Hựu Đào, nhìn thấy bút máy của Giang Hựu Đào trên bàn.
“Cô à, cô có thể cho em mượn bút máy của cô sử dụng không?”
Giang Hựu Đào quay đầu nhìn cô ta, còn chưa đợi cô nói chuyện, Hệ Thống Ăn Dưa mở miệng trước tiên.
[Đinh… Giám sát thấy nữ chính số 12 Giang Mẫn của ‘trở về năm 70 mang theo cá muối’, đang truyền tống cốt truyện xin đợi một lát…]

Giang Hựu Đào sửng sốt một lúc lâu, Giang Mẫn thấy Giang Hựu Đào không để ý tới cô ta, tính tình nhẫn nại hỏi lại lần nữa:
“Cô à, cô có thể cho em mượn bút máy của cô không?”
Bên trong giọng điệu là lẽ đương nhiên khiến Giang Hựu Đào rất không thoải mái, cô thay đổi tư thế ngồi, ồ một tiếng:
“Ngại quá, không được.”
Bút máy này là Cố Niệm Vi tặng cho Giang Hựu Đào, là chiếc bút máy hiệu Hero, rất có giá trị cất chứa.
Từ lúc bắt đầu làm giáo viên, cô hay dùng bút máy này phê sửa bài tập, bình thường rất quý trọng.
Nhưng cô không quen Giang Mẫn, dựa vào cái gì cho cô ta mượn?
Dựa vào cô ta là nữ chính số 12 ư?
Cô biết rất nhiều nữ chính, nhưng không có người nào vừa tiến tới là hỏi mượn đồ của cô như Giang Mẫn?
Bình thường Giang Hựu Đào rất hào phóng, có đồ tốt gì cũng thích chia sẻ với người ta, nhưng trong này không bao gồm đứa bé không lễ phép.
Giang Mẫn không nghĩ tới thỉnh cầu của mình sẽ bị từ chối, cô ta ngẩn người, sau đó thấy Giang Hựu Đào viết viết vẽ vẽ trên bàn, vô cùng tức giận.
Cô ta bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Keo kiệt.”
Nếu Giang Hựu Đào không nghe thấy thì thôi, nghe thấy thì càng không thể bỏ qua.
Cô quyết định phải dạy cho đứa bé vừa nhìn là biết trọng sinh trở về này một bài học.



Bạn cần đăng nhập để bình luận