Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 188 - Mơ…



Chương 188 - Mơ…



Chương 188: Mơ…
Chu Nguyệt Mai đặt mông ngồi xuống giường:
“Còn có thể là sao nữa, bị thanh niên trí thức bên cạnh làm cho tức điên lên, mẹ chẳng hiểu con nghĩ như thế nào, trong thôn nhiều đất nền như vậy, lại khăng khăng chuyển nhà đến đây, đâu phải con không biết mẹ vừa nhìn thấy đám thanh niên trí thức kia là đau đầu.”
“Nếu lúc trước không phải do con tiện nhân Triệu Vĩnh Lan kia, mẹ và cha con cũng không nháo đến nông nỗi đó, cô ta chính là kẻ đầu sỏ gây tai họa, ngôi sao chổi, đến nhà ai xui xẻo nhà đó.”
Trong mắt Tô Chính Đường hiện lên chút không kiên nhẫn, rốt cuộc cũng buông đồ trong tay xuống:
“Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, chuyện lúc trước là do mẹ làm không đúng, mẹ nên tìm một cơ hội xin lỗi thanh niên trí thức Triệu.”
“Mẹ không xin lỗi.” Đời này Chu Nguyệt Mai sẽ không xin lỗi Triệu Vĩnh Lan.
Tô Chính Đường hoàn toàn mặc kệ bà ta, cầm đồ đi vào giường đất phía tây.
Anh ta dựa vào đầu giường, nhớ đến trong khoảng thời gian này mình hay mơ những rất mơ cực kỳ rõ ràng, tình tiết nối liền nhau.
Ở trong mơ, Triệu Vĩnh Lan là vợ anh ta…

Tô Chính Đường ở trong phòng ngây người một lúc, cẩn thận lắng nghe động tĩnh cách vách, sau khi nghe thấy giọng nói của Triệu Vĩnh Lan, anh ta lập tức đi ra ngoài.
Triệu Vĩnh Lan đi ra ôm củi lửa, cô ta vừa ôm củi lên, Tô Chính Đường đã gọi cô ta lại: “Đồng chí Triệu Vĩnh Lan.”
“Có chuyện gì vậy?” Triệu Vĩnh Lan đứng thẳng người lên.
Tô Chính Đường mang theo chút không được tự nhiên nhìn Triệu Vĩnh Lan: “Cũng không có gì, tôi muốn xin lỗi cô vì những chuyện mà trước đó mẹ tôi đã làm với cô.”
Triệu Vĩnh Lan à một tiếng: “Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.”
Triệu Vĩnh Lan ôm củi rời đi.
Chờ đến khi cô ta đi vào phòng không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, Tô Chính Đường còn chưa kịp phản ứng lại, phản ứng của Triệu Vĩnh Lan cùng với người trong mơ của hắn thật sự không giống.
Từ mười ngày trước anh ta bắt đầu mơ thấy giấc mộng đấy.
Lúc mới thi xong, anh ta còn cảm thấy giấc mơ này quá mức hoang đường, nhưng theo mộng dần dần đi sâu hơn, trong lòng Tô Chính Đường dâng lên ý tưởng không nói rõ được.
Lúc mới gặp Triệu Vĩnh Lan, Tô Chính Đường cảm thấy Triệu Vĩnh Lan là cô gái được trong nhà cưng chiều đến không biết chuyện đời, lúc trước Hạ Hà Vũ là như thế này, ngày đó nhìn thấy Triệu Vĩnh Lan cũng là như thế.
Nhưng so với Hạ Hà Vũ, trên người Triệu Vĩnh Lan nhiều hơn một tia hơi thở tự phụ, cô ta mặc một thân áo vải thô ngồi trên chiếc ghế đen đã cũ ở nhà anh ta, cùng với hoàn cảnh nhà anh ta hoàn toàn không hợp nhau.
Mẹ anh ta là dáng vẻ gì, Tô Chính Đường rõ ràng nhất, anh ta biết Triệu Vĩnh Lan ở nhà mình kết nhóm, nhất định không ăn được đồ tốt gì.
Vì vậy ngày đó anh ta tranh nấu cơm, lén để vào trong bát Triệu Vĩnh Lan một quả trứng, anh ta như nguyện cảm nhận được ánh mắt Triệu Vĩnh Lan nhìn mình mang theo cảm kích.
Từ sau lần đó, chỉ cần anh ta trở về, anh ta luôn có thể cảm giác được Triệu Vĩnh Lan như có như không chăm chú nhìn anh ta.
Trong lòng Tô Chính Đường tràn đầy tự đắc, anh ta biết, kiểu con gái được trong nhà cưng chiều quá đáng như vậy rất dễ dỗ, chỉ cần thái độ của bạn đối xử với cô ta hơi khác những người con lại, cô ta sẽ giống như chú nai con ngu ngốc đi vào bẫy rập mà thợ săn đã bố trí tốt.
Lúc trước Hạ Hà Vũ chính là như vậy mới thích anh ta, thứ mà bọn họ muốn chẳng qua là đãi ngộ với mình khác với những người còn lại mà thôi.
Chút thứ này, Tô Chính Đường vẫn có thể cho được.
Tô Chính Đường còn cho rằng anh ta xin lỗi Triệu Vĩnh Lan, không nói đến Triệu Vĩnh Lan cảm động nhiều, ít nhất cũng cho rằng anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm đúng không?
Ở trong mơ chẳng phải anh ta dựa vào có trách nhiệm, có đảm đương lấy được niềm vui của Triệu Vĩnh Lan à?
Sao cô ta lại lãnh đạm như vậy.
Tô Chính Đường cực kỳ khó hiểu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận