Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 261 - Xe đạp ư



Chương 261 - Xe đạp ư



Chương 261: Xe đạp ư
“Em gái à, 50 cân hạt dưa của em thật sự quá ít, không đủ bán nha, em còn không, bán hết cho chị đi, chị bao trọn.”
50 cân hạt dưa không tính là ít, dù sao mùi vị gì cũng không thừa.
Nhưng cô ấy nghĩ đến trong khoảng thời gian này Giang Hựu Đào thường mất tích, quyết định mua nhiều một chút.
Giang Hựu Đào không dự định bán nhiều: “Chỉ có 50 cân thôi.”
Trương Đức Trân thấy Giang Hựu Đào cắn chết không thể, cũng không nhiều lời, sợ thái độ của mình không tốt sẽ làm cho Giang Hựu Đào bất mãn, đến lúc đó không bán hạt dưa cho cô ấy nữa thì sao?
50 cân thì 50 cân, tiền trao cháo múc, Trương Đức Trân đếm 25 tệ mới tinh giao cho Giang Hựu Đào.
Lúc rời đi Giang Hựu Đào còn tỏ vẻ với Trương Đức Trân, sau này mỗi chủ nhật ít nhiều sẽ đưa hạt dưa đến rạp chiếu phim.
Trương Đức Trân thân thiết tiễn Giang Hựu Đào ra khỏi rạp chiếu phim.
Giang Hựu Đào đặc biệt đi đến chỗ đông người, sau khi đi mười mấy phút, cô đi vào một con ngõ nhỏ không người, lại từ bên trong đi ra, lúc này đã thay đổi một bộ dáng.
Cô thoải mái đi ra bên ngoài, gặp thoáng qua hai người thanh niên chạc 20 tuổi
Giang Hựu Đào nghe được hai người bọn họ nói chuyện.
“Lão nhị, đã dặn cậu trông chừng cô ta, cậu nhìn xem, lại bị cô ta cắt đuôi, đi về biết ăn nói với Tiêu đại ca như thế nào đây.”
“Anh xả cục tức lên người tôi làm gì, chẳng phải chính anh cũng không nghiêm túc canh chừng à? Cũng không biết Tiêu đại ca nghĩ như thế nào, hạt dưa mà thôi, nhà ai mà không có chứ, nông thôn thu hoạch một đống lớn, chả đáng tiền gì, anh ấy lại xem trọng như vậy làm gì?”
“Tiêu gia là người cậu có thể phỏng đoán sao?”
Hai người cãi nhau đi xa dần, Giang Hựu Đào nhíu mày.
Cô biết chợ đen huyện thành có một đám người canh gác, nhưng cô vẫn luôn không cảm thấy có liên quan gì đến mình.
Dù sao cô không lo ăn không lo uống, cũng không lo tiền tiêu, bình thường cũng sẽ không đi đến chợ đen, cũng chỉ đi bán hạt dưa.
Hạt dưa, thứ này giống như người nọ nói, nông thôn vào thu có cả đống lớn, cực kỳ không đáng giá.
Những người ở chợ đen đều là người làm việc lớn, lá gan to, sao những người đó lại theo dõi cô?
Là vì hạt dưa của cô có nhiều vị sao?
Ngoại trừ lý do này, Giang Hựu Đào cũng không nghĩ được lý do nào khác, vậy bọn họ tìm cô là vì mấy chục cân hạt dưa hay là vì phương pháp làm ra những hương vị hạt dưa kia?
Bước chân Giang Hựu Đào hơi dừng lại.
Quay về chỗ đã hẹn với Cố Niệm Vi, Giang Hựu Đào quyết định sau này nếu như bán hạt dưa, vẫn nên cẩn thận hơn.
Cố Niệm Vi đã đợi Giang Hựu Đào rất lâu, bên người cô ấy đặt hai chiếc xe nữ mới tinh kiểu 26 giang.
Trên mỗi xe đều treo biển.
“Chiếc kia là của cô.”
Cố Niệm Vi chỉ vào một chiếc bên cạnh cô ấy.
“Cảm ơn cô Vi Vi.” Giang Hựu Đào sải bước đi đến chỗ xe, quay đầu xe nói: “Đi, về nhà.”
Cô dẫn đầu đạp xe ra ngoài, Cố Niệm Vi ở sau hơi mỉm cười, sau đó đạp xe đuổi kịp.
Hai người cô đạp tôi đuổi một đoạn, lại tôi đạp cô đuổi, lúc đạp đến Liễu Thụ Câu, trên người đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Thời buổi này một chiếc xe đạp tương đương với BMW ở hiện đại, đều khiến người ta hiếm lạ, hai người vừa vào thôn đã bị một đám người vây xem.
Hiện đại Từ Đại Chủy đã lăn lộn trở thành dê đầu đàn trong đám phụ nữ trung niên, bà ấy chậc lưỡi.
“Du Đào, Vi Vi, xe đạp này của hai đứa tốt thật đấy, so với chiếc xe của La Học Dân còn tốt hơn nhiều.”
Trước kia La Học Dân làm đại đội trưởng, ông ta có một chiếc xe đạp, sau này ông ta rơi đài, chiếc xe đạp đã bị Triệu Tiểu Đào bán đi để xây nhà cho con trai cả của bà ta.
Hiện tại một nhà bọn họ ở trong thôn cực kỳ khiêm tốn, từ người lớn đến đứa nhỏ, có thể không ra khỏi cửa thì không ra, trong thôn có náo nhiệt gì cũng không tham dự, một chút cảm giác tồn tại cũng không có.
Nếu không phải Từ Đại Chủy nhắc đến La Học Dân, Giang Hựu Đào đã quên mất bọn họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận