Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 270 - Thuê nhà



Chương 270 - Thuê nhà



Chương 270: Thuê nhà
“Đắt cũng không sao, phòng ở tốt là được.” Giang Hựu Đào không thiếu chút tiền đấy.
“Vậy được rồi, lát nữa sau khi tan học tôi dẫn các cô đi xem thử.”
Thầy Trương và người nhà kia còn có chút thân thích.
“Chủ nhà là nhà chú hai tôi, hai vợ chồng bọn họ chỉ sinh được một đứa con trai, năm nay sức khỏe của hai vợ chồng chú ấy không tốt lắm, em họ tôi bỏ tiền đón người đi, căn nhà bỏ không, nếu như có thể cho thuê, ít nhiều cũng có nguồn thu.”
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi còn chưa xem phòng đã dâng lên mong chờ với nó, chỉ cần không quá tồi tàn, bọn họ không vấn đề gì.
Buổi chiều sau khi lên lớp xong, hai người Giang Hựu Đào dắt xe đi theo sau thầy Trương, ra cửa gặp phải Lâm Mạn Nhu, bởi vì tiện đường biến thành bốn người đồng hành.
Dọc đường đi luôn là thầy Trương tìm đề tài nói chuyện, Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào tích cực phối hợp.
Lâm Mạn Nhu không nói lời nào, như có điều suy tư, ánh mắt thường dừng ở trên hai người.
Từ trường học đến nhà Lâm Mạn Nhu chỉ tốn 10 phút.
Thầy Lâm gõ cửa nhà đối diện Lâm Mạn Nhu, rất nhanh đã có một người phụ nữ đeo tạp dề đi ra.
“Anh hai, sao hôm nay anh lại rảnh đến đây, nhanh vào nhà ngồi đi, cha em và Ngọc Binh vừa rồi còn nhắc đến anh đấy.”
Người phụ nữ nhìn thấy thầy Trương thì cực kỳ nhiệt tình.
“Không cần vào ngồi đâu, em dâu, em gọi Ngọc Binh và chú hai ra đây một lúc, có hai cô giáo trường anh muốn thuê nhà cũ của mọi người.”
Người phụ nữ nghe thấy vậy lập tức hướng về phía trong phòng gọi một tiếng, rất nhanh đã có người đi ra, người trẻ tuổi chính là em họ của thầy Trương, Trương Ngọc Binh, già hơn là Trương Quốc Chu, đang cùng thầy Trương tán gẫu.
Hai người đi ra, đầu tiên Trương Quốc Chu nhìn qua Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đánh giá mấy lần, thấy ánh mắt bọn họ trong trẻo, không phải loại người không đứng đắn, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều.
“Đi thôi, chú dẫn mấy đứa đi xem nhà.” Trương Quốc Chu lấy chìa khóa ra mở cửa nhà bên cạnh Lâm Mạn Nhu.
Đi vào là một sân trước rộng khoảng 8 mét vuông, nền xi măng quét dọn sạch sẽ, đi vào bên trong là sân nhỏ nhiều nhất cũng chỉ 12 mét vuông, hai phòng ngủ riêng, mỗi gian một cửa.
Phòng bếp ở bên trong, ngoài ra còn có một phòng chứa đồ nho nhỏ, đây từng là chỗ chứa củi lửa.
Chỗ phía bắc sân có một cây đại thụ, thấy Giang Hựu Đào đang nhìn cây, vợ của Trương Ngọc Binh nói.
“Đây là cây Hương Xuân, lúc chồng tôi còn nhỏ đã trồng, hiện tại cũng đã 20, 30 năm, đến mùa xuân có thể lấy mầm làm dưa muối, ăn rất ngon.”
Theo lời vợ Trương Ngọc Binh nói, Giang Hựu Đào nuốt nước miếng.
Hương Xuân à, đó chính là món ngon mỹ vị, bán rất đắt ở siêu thị, cô không dám mua thử.
Trong sân này có một cây, Giang Hựu Đào càng thêm vừa lòng với căn nhà này.
“Hương xuân xào thịt khô ăn rất ngon, cho thêm ít ớt cay vào, xào trứng cũng ngon.” Giang Hựu Đào vừa nói vừa nuốt nước miếng.
Cố Niệm Vi nhìn về phía thân cây, cũng muốn ăn.
Vợ Trương Ngọc Binh âm thầm chậc lưỡi, chẳng trách lớn lên trong thành phố, ăn không giống bọn họ.
Cô ta cảm thấy hương xuân ăn không đã ngon rồi, không nghĩ người ta còn nhắc đến xào thịt khô.
Cô ta lớn như vậy, đã hơn 30 ruồi, còn chưa ăn qua hương xuân xào thịt khô bỏ thêm ớt cay là hương vị gì đâu.
Trương Quốc Chu thấy bọ họ vừa lòng, bèn nói.
“Căn nhà này của chú là mấy năm trước mới sửa lại, quét dọn sạch sẽ, không phải loại bỏ hoang, một tháng hai tệ tiền thuê, một năm 24 tệ, các cháu đồng ý thì thuê.”
Một tháng 2 tệ tiền thuê không ít, nhưng cũng không quá đắt, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi quyết định thuê, mỗi người 12 tệ, còn chưa đến một tháng tiền lương của bọn họ đâu.
Hai người quyết định như vậy.
Người nhà họ Trương cực kỳ vui, dưới sự chứng kiến của thầy Trương, hai bên viết xuống điều khoản, ký hợp đồng ấn dấu tay.
Vợ Trương Ngọc Binh giao hết chìa khóa phòng cho bọn họ, hai bên tách ra.
Thầy Trương chậm trễ một lúc lâu, sợ trong nhà chờ anh ta ăn cơm, vì thế uyển chuyển từ chối lời mời của nhà Trương Quốc Chu, vội vàng đi về.



Bạn cần đăng nhập để bình luận