Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 403 - Trở về



Chương 403 - Trở về



Chương 403: Trở về
Không lâu sau Cố Niệm Vi trở về, cô ấy qua nhà tắm mới xây ở sân tắm rửa, cầm khăn lông đứng ở sân lau tóc.
Giang Hựu Đào đặt một chiếc bàn nhỏ ở ngoài hiên, đốt một chiếc đèn dầu, lại pha một bình trà, đặt một chiếc chân ghế ở đối diện, cô nằm trên ghế, gác chân lên đó thưởng thức trà.
Thời gian thảnh thơi, thoạt nhìn rất thoải mái.
Thập niên 70, không khí còn chưa bị ô nhiễm, trong đêm có rất nhiều sao, Giang Hựu Đào nằm đó còn có thể nhìn ra vị trí bắc đẩu thất tinh.
Cố Niệm Vi ngồi ở bên kia, hơi gác chân lên ghế nhỏ.
Cô ấy cũng ngồi đếm sao một lát:
“Đào Đào, chờ ngày mai học sinh thi xong hết, ngày kia tôi muốn về thủ đô một chuyến.”
Giang Hựu Đào hơi ngồi thẳng người, mang theo nghi hoặc nhìn về phía cô ấy: “Sao lại đột nhiên muốn về vậy?”
Cố Niệm Vi đáp: “Chiều hôm qua tôi nhận được thư anh họ gửi đến, nói bà nội tôi sắp không qua khỏi, bảo tôi về gặp mặt lần cuối.”
Vốn dĩ Cố Niệm Vi cũng không muốn về, nhưng sau khi cô ấy cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên về một chuyện.
Ở một chỗ lâu ngày, cô ấy cảm thấy phiền chán, trở về thủ đô cũng tốt, đúng lúc có thể đi du lịch ở thủ đô.
Tháng bảy chính là mùa thích hợp đi du lịch, thủ đô ở thế kỷ 21, cô ấy từng đến, nhưng thủ đô ở niên đại 70, cô ấy còn chưa xem qua đâu.
“Vậy cô trở về nhớ chú ý an toàn.”
Đều là người trưởng thành, lại có thủ đoạn phòng thân của riêng mình, Giang Hựu Đào không nói quá nhiều.
“Cô đi rồi, Mãn Thu cũng quay về Liễu Thụ Câu, trong nhà chỉ còn mình tôi.”
Hộ khẩu của Từ Mãn Thu vẫn còn ở nông thôn, tháng bảy đúng là ngày mùa kiếm công điểm, cô ấy vẫn cần phải về.
“Hay là cô đi chung với tôi đi?” Cố Niệm Vi đề nghị.
Giang Hựu Đào xin miễn cho kẻ bất tài này, thời đại này ngồi tàu hỏa quá mệt mỏi, cô cũng không muốn đi chen chúc.
“Không đi không đi, mùa hè mà phải ngồi tàu hỏa lâu như thế cũng quá chịu tội, tôi vẫn nên ở lại đây thì hơn, cô về sớm một chút là được.”
Cố Niệm Vi nói: “Nhiều nhất là một tuần tôi sẽ quay về.”
Vốn dĩ Cố Niệm Vi và nhà họ Cố cũng không quá quen thuộc, lúc này Cố Niệm Vi trở về không phải muốn có quan hệ tốt gì với nhà họ Cố, cô ấy chỉ muốn đi chơi mà thôi.
“Đi lại trên đường cũng đã mất gần một tuần chuyến đi này của cô, ít cũng phải nửa tháng.”
Cố Niệm Vi đúng là đã quên mất chuyện này, ở trong quan niệm của cô ấy vẫn ở giai đoạn ra cửa ngồi đường sắt cao tốc, ngồi máy bay.
“Tôi quên mất chuyện này.”
Hai người ngồi đó đón gió hè, tóc Cố Niệm Vi nhanh chóng khô, đêm đã khuya, mọi người ai về phòng người đó nghỉ ngơi.
Tắt đèn nằm lên giường, Từ Mãn Thu nói chuyện với Giang Hựu Đào: “Chị Đào Đào, chị nói xem, nếu như em không thi tốt thì phải làm sao bây giờ?”
Từ Mãn Thu cực kỳ thấp thỏm.
“Không đâu, chẳng phải trước đó bọn em đã thi thử à, thành tích của em vẫn luôn ở top đầu.”
“Nhưng mà…” Từ Mãn Thu vẫn rất căng thẳng.
Trong đêm tối, bên tai Từ Mãn Thu truyền đến giọng nói dịu dàng của Giang Hựu Đào:
“Cho dù thi không tốt cũng không sao, Mãn Thu à, em đã rất giỏi rồi, hiện tại nếu tính toán cẩn thận, em còn chưa học đến một năm.”
“Năng lực học tập của em đã vượt qua 99% người.”
Năng lực học tập của Từ Mãn Thu rất mạnh, làm Giang Hựu Đào ngồi hỏa tiễn cũng không theo kịp tiến độ.
Người như cô ấy, cho dù ở niên đại nào cũng thuộc về top thiên tài.
Giang Hựu Đào nói tiếp: “Em cứ giữ vững tâm trạng, phát huy như thường là được, ngủ đi, ngày mai còn phải thi nữa.”
Giang Hựu Đào dịu dàng nói để cho toàn thân Từ Mãn Thu tràn ngập năng lượng, cô ấy nhắm mắt lại: “Chị Đào Đào, chị cũng nhanh ngủ đi.”
15 – 16 tuổi chính là lúc có thể ngủ nhất, Từ Mãn Thu vừa nói xong đã ngủ thiếp đi.
Giang Hựu Đào bật cười, mở hệ thống ăn dưa ra, sau đó ngạc nhiên phát hiện, bìa quyển sách của Tô Giai Ninh đã trở lại màu bình thường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận