Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 530 - Kết bạn



Chương 530 - Kết bạn



Chương 530: Kết bạn
Giữa trưa hôm nay Hoắc Tĩnh Song đột nhiên làm ra hành động như vậy, đừng nói là Hàn Đào Nhụy, ngay cả Hàn Diên Thanh cũng sợ ngây người.
Hai bọn họ cùng nhau từ bên ngoài trở về, tư thế thân mật cùng với đồng hồ đeo trên tay vừa nhìn là biết đang hẹn hò.
Như vậy mà Hoắc Tĩnh Song còn dám trực tiếp đi tới ngăn cản đồng chí nam của người ta hỏi tên, bị nhà trai từ chối còn tức giận rất lâu.
Có thể nói trước ngày hôm nay, Hàn Đào Nhụy không biết Hoắc Tĩnh Song là người như vậy.
Ấn tượng của Giang Hựu Đào đối với anh em Hàn gia khá tốt, cô cười nói với Hàn Đào Nhụy:
“Không sao, bạn trai của tôi cũng không cho cô ta sắc mặt tốt, huề nhau.”
Hàn Đào Nhụy mỉm cười:
“Tôi tên là Hàn Đào Nhụy, theo anh trai cùng chuyển đến nơi này. Anh trai của tôi tên Hàn Diên Thanh, đến lượt cô, cô tên là gì thế?”
“Tôi tên Giang Hựu Đào.” Dựa theo thiết lập trong sách, đóa hoa đào tinh Hàn Đào Nhụy này vừa sinh ra linh trí xong, trực tiếp rơi vào trong bụng mẹ Hàn.
Sau khi sinh ra, cô ấy đã quên mất chuyện mình là hoa đào tinh, dùng thân phận bình thường sống chung với nhau.
Giang Hựu Đào cũng mơ hồ, nếu như chuyển thế đầu thai, vì sao còn nhấn mạnh trong văn án nữ chính là hoa đào tinh chuyển thế?
Đây không phải là treo đầu dê bán thịt chó sao?
Ý thức của thế giới nhỏ kia cũng không phải thứ tốt gì, vô cùng bá đạo.
Hàn Diên Thanh làm việc cho nó cả đời, đã sắp về hưu, lại bị ý thức của thế giới nhỏ khác cướp đi, nó phát hiện trực tiếp ra tay đoạt.
Vì thế còn không tiếc để lộ chân tướng của thế giới, hai thế giới nhỏ này có bệnh cỡ nào.
Chẳng trách sẽ bị Hàn Diên Thanh làm tan vỡ.
“Đúng là có duyên, trong tên của chúng ta đều có chữ Đào.” Hàn Đào Nhụy thì càng vui vẻ, không biết vì sao cô ấy rất thích hoa đào quả đào, mỗi lần nghe trong tên người khác có một chữ đào, cô ấy sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
“Đúng đúng đúng, chúng ta rất có duyên phận.” Hai người nói chuyện, cũng vứt rác xong, bọn họ cùng nhau đi vào trong ký túc xá.
Hàn Đào Nhụy nói chuyện với Giang Hựu Đào càng nói càng hợp, còn nói đợi cô ấy có rảnh có thể tới tìm cô chơi hay không.
Đối với con gái mà nói, nhất là cô gái nhân phẩm tốt, Giang Hựu Đào rất vui lòng lui tới:
“Buổi chiều chúng tôi phải ra ngoài, cả ngày mai đều ở nhà, đến lúc đó cô tới đây chơi.”
Hàn Đào Nhụy vui vẻ gật đầu.
Tách ra về nhà mình, khi Hàn Đào Nhụy trở về Hàn Diên Thanh đang hái rau, anh ta ngẩng đầu nhìn em gái nhà mình một cái:
“Vui vẻ như vậy sao?”
Hàn Đào Nhụy bưng ghế nhỏ ngồi bên cạnh anh ta:
“Em gặp được cô giáo Hoắc Tĩnh Song đắc tội lúc giữa trưa ở bên ngoài, em nói xin lỗi với cô ấy, cô ấy cũng không gây khó dễ cho em. Anh, cô ấy thật sự rất tốt, hơn nữa trong tên của cô ấy cũng có một chữ Đào.”
Mẹ Hàn chết sớm, ông bà Hàn sợ cha Hàn xây dựng gia đình mới cháu trai cháu gái chịu ấm ức ở đó, vì thế đón bọn họ tới bên cạnh nuôi dưỡng.
Khi mười mấy tuổi Hàn Diên Thanh đi tham gia quân ngũ, vừa làm chính là 10 năm, bởi vì chiến công trác tuyệt, còn trẻ tuổi đã thành phó đoàn trưởng.
Nếu không vì ngoài ý muốn lần này, có lẽ Hàn Diên Thanh còn ở trong bộ đội mấy chục năm nữa.
Nhưng mà chuyển nghề cũng không có gì không tốt, ông bà nội đã già, bọn họ còn chưa được hưởng phúc gì đó.
Em gái của anh ta còn nhỏ, lại được ông bà nội nuôi vô cùng đơn thuần, không có anh ta trông chừng, thật sự không yên tâm.
“Thích cô ấy, vậy em tiếp xúc với cô ấy nhiều một chút, kết bạn với nhau.” Em gái của anh ta quá đơn thuần, nhưng trực giác rất chuẩn, nếu cô ấy cảm thấy tốt, vậy người bạn kia sẽ không kém.
Hàn Đào Nhụy dùng lực gật đầu.
Lúc này một đôi vợ chồng khoảng 50-60 tuổi đi tới, trong tay bọn họ có nhiều đồ, hai anh em đứng dậy đi về phía bọn họ.




Bạn cần đăng nhập để bình luận