Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 284 - Cảm xúc chân thật



Chương 284 - Cảm xúc chân thật



Chương 284: Cảm xúc chân thật
Cô ta không hề ngụy biện, cũng không dám giả ngu, cô ta từ trên giường đất trượt xuống dưới, quỳ gối trước mặt Cố Hán Thân, lôi kéo quần quân trang của anh ta.
“Hán Thân, anh đừng như vậy, em biết em sai rồi, chúng ta sống thật tốt được không? Em hứa sau này nhất định sẽ an phận thủ thường.”
Cô ta được huấn luyện qua, ngay cả lúc chảy nước mắt, lúc khóc, các góc độ cũng được huấn luyện tỉ mỉ qua, duy mĩ lại xinh đẹp.
Cảnh tượng như vậy đã xuất hiện ở trong giấc mơ của Cố Hán Thân vô số lần, khi đó anh ta có bao nhiêu đau lòng vì Lâm Mạn Nhu khóc, bây giờ có bấy nhiêu ghê tởm.
“An phận thủ thường? Anna tiểu thư, cô cảm thấy mình làm được sao? Cơ thể của cô nghe lời cô sao?”
Trong mơ, cơ thể của Lâm Mạn Nhu cực kỳ mẫn cảm, có đôi khi chỉ cần anh ta hơi chạm vào một chút, cô ta đã run rẩy không thôi.
Chuyện phòng the càng thêm thường xuyên, có đôi khi một ngày hai, ba lần mới có thể thỏa mãn cô ta, anh ta đã từng dẫn cô ta đến bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ nói đây là một loại bệnh tâm lý hiếm gặp, gọi là tính nghiện, nguyên nhân hình thành có rất nhiều, không xác định được.
Bác sĩ còn nói loại bệnh này khả năng chữa khỏi rất thấp, chỉ có thể chậm rãi can thiệp.
Cố Hán Thân cực kỳ đau lòng, anh ta thương Lâm Mạn Nhu còn trẻ đã mắc loại bệnh kỳ quái không thể nói ra cùng ai, không để người trong nhà nói nặng với cô ta một câu.
Cố Hán Thanh và con trai anh ta Cố Chiêu, thỉnh thoảng lại bị anh ta cảnh cáo.
Nực cười không? Loại bệnh này thế mà lại là bệnh nghề nghiệp của Lâm Mạn Nhu.
Cô ta vì tiền, vì hưởng thụ, biến chính mình thành dáng vẻ dâm đãng đó, lúc anh ta tích cực vì cô ta mà chữa bệnh, cô ta không chút thu liễm.
Cố Hán Thân nghĩ, chính mình như vậy bị cô ta chơi đến xoay quanh, vì bệnh tình của cô ta mà sầu đến không ngủ được, dáng vẻ đó ở trong mắt cô ta nhất định là nực cười.
Sắc mặt Lâm Mạn Nhu mang theo ửng đỏ, cô ta ăn mặc phong phanh, gió lạnh thổi đến, lại không làm lạnh được cơ thể của cô ta.
Ý cười trào phúng trong mắt Cố Hán Thân càng sâu hơn.
Lâm Mạn Nhu nhìn Cố Hán Thân từ trên cao nhìn xuống như vậy, đột nhiên rất tức giận, cô ta cố nén cơ thể mềm nhũn đỡ lấy giường đất đứng lên.
“Cố Hán Thân, anh dựa vào đâu mà cao cao tại thượng như vậy, sở dĩ tôi biến thành bộ dáng này đều là do anh hại.”
Lâm Mạn Nhu không hề giả mù sa mưa nữa, cô ta lộ ra cảm xúc chân thật.
Những lời này, ở trong mơ Cố Hán Thân cũng từng nghe nói qua.
Thậm chí những lời sau đó của cô ta, Cố Hán Thân vẫn còn nhớ rõ.
“Lúc trước tôi không muốn gả cho tôi, là anh nói vừa lòng tôi, cha mẹ tôi ép buộc tôi gả cho anh, đêm hôm kết hôn, anh suốt đêm rời đi, anh biết tôi ở nhà bị người ta chê cười như thế nào sao?”
“Người ta nói tôi là thạch nữ, nói tôi vô dụng, ngay cả đêm tân hôn, chồng tôi cũng không muốn cùng tôi trải qua.”
“Anh đi rồi, ngoại trừ gửi tiền trợ cấp của anh cho tôi, anh còn cho tôi cái gì? Chưa từng một câu ôn tồn, viết thư gửi về vĩnh viễn là mấy câu khô khan.”
“Anh nói xem mình cách tôi bao nhiêu xa? Tôi còn trẻ, lại sống không khác gì quả phụ, anh không muốn ở bên tôi, còn không cho tôi tìm người ở cạnh mình sao?”
Từng câu nói, trình tự giống như trong mơ, có thể thấy những lời này có bao nhiêu thật.
Cố Hán Thân tức quá hóa cười:
“Lâm Mạn Nhu, cô đừng đem tật xấu của mình áp đặt lên người tôi.”
“Ngày đó kết thúc xem mắt, là cô hỏi tôi trước, có phải tôi vừa lòng không, sau khi tôi nói vừa lòng, cô tỏ vẻ từ chối sao? Cố Hán Thân tôi cho dù có độc thân cũng không làm ra nổi loại chuyện cưỡng bách phụ nữ.”
“Miệng cô dùng để làm gì? Cô là người câm sao? Lúc bà mối đến nhà cô câu hôn, cô nói một câu cô không muốn gả cho tôi, cô sẽ chết à?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận