Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 502 - Nhà ngoại 1



Chương 502 - Nhà ngoại 1



Chương 502: Nhà ngoại 1
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô ta không ăn cơm, cô ta không muốn ở căn phòng này lâu dài, cô ta chuẩn bị đi học.
Bởi vì ngoại trừ đi học, cô ta không biết mình có thể làm được gì.
Giang Nguyên cũng đã sớm rời đi, Giang Mẫn không quản cậu ta, một đường rời đi, một đường suy nghĩ chuyện kiếm tiền.
Cô ta muốn dựa vào tiên tri đời trước kiếm tiền, nhưng cẩn thận nghĩ một lát, vẫn không nghĩ ra được gì.
Cô ta không có văn hóa, cũng không có kiến thức gì.
Những chuyện kiếm tiền mà cô ta biết, một là quá mệt mỏi, việc quá mệt mỏi Giang Mẫn không muốn làm, cô ta không chịu được khổ.
Hai là cần kỹ thuật, Giang Mẫn đối với chuyện này càng đôi mắt đen thêm một vòng.
Đi tới đi lui, cô ta đi ngang qua bưu cục, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước từng nghe người ta nói chuyện kiếm tiền qua tem.
Cô ta đi vào, buổi sáng bưu cục rất bận rộn, phân chia thư, gửi thư, người nối liền không dứt.
Giang Mẫn rất nổi bật ở trong đám người.
Một nhân viên công tác trẻ tuổi của bưu cục dừng bước hỏi cô ta: “Bạn nhỏ, cháu tới đây làm gì thế?”
Giang Mẫn nắm lấy cặp sách của mình: “Cháu muốn mua tem, tổ quốc giang sơn một mảnh hồng, có không?”
Giang Mẫn không sưu tầm, sở dĩ cô ta biết cái tem này là vì khi làm ở tiệm cơm từng nghe nói tới, sau này tem này sẽ bán được rất nhiều tiền.
Nhân viên công tác của bưu cục nở nụ cười:
“Tem này đã là tem của 7-8 năm trước, lúc này sớm đã không còn. Hơn nữa tem đó rất trân quý, một bản chỉ có một cái, cả nước cũng chỉ có 12 vạn, không đến lượt huyện thành nhỏ vắng vẻ như chỗ chúng ta, đã sớm bị cơ quan phía trên chia đi.”
Giang Mẫn như bị sét đánh, cô ta đần độn rời khỏi bưu cục.
Ngày trước cô ta khí phách phấn chấn, tay cầm hệ thống cá muối, miệt thị tất cả mọi người, cảm thấy cô ta nhất định có thể thành người trên ngời.
Nhưng mới qua một ngày, hệ thống cá muối biến mất, tất cả tiền và vật tư vòng quanh cô ta chạy trốn.
Cô ta bị Chu gia đuổi ra ngoài, cô ta không còn gì.
Giang Hằng ở cơ quan cũng không tốt lắm, anh ta đi tới đâu cũng có người chỉ trỏ anh ta.
Không dễ dàng gì mới đợi được đến lúc tan ca, anh ta lập tức đến trường học chặn Chu Ngọc Dĩnh.
Nhưng mà lúc này Chu Ngọc Dĩnh được ý thức của thế giới lớn khống chế, được ông bà ngoại tìm tới trước, Giang Hằng lại đi uổng phí.
Thấy đến thời gian đi làm, anh ta không thể không đi làm, nếu không anh ta sẽ không có tiền tiêu.
Mỗi lần cô Triệu đi dạy, Lưu Tĩnh đi học, chính là lúc mẹ chồng cô ta bà Lý và Lưu Thế Dũng mưu đồ bí mật.
Hai ngày trước Lưu Thế Dũng trở về nhà một lần, ở trong nhà của em trai anh ta, anh ta đã ngủ với cô em vợ của em họ anh ta.
Bà cụ Lý rất nóng lòng, liên tục hỏi thăm cảm giác của Lưu Thế Dũng.
Lưu Thế Dũng vuốt bụng bia của mình, nói với mẹ già của anh ta:
“Em vợ cậu ấy nói đã điều trị cơ thể trước, có uống thuốc, tỷ lệ mang thai rất cao.”
“Mẹ, không phải mấy ngày trước mẹ hỏi A Thanh tiền mua đồ ăn sao? Mẹ có giữ lại một ít hay không, mẹ đưa cho con, con lấy sắp xếp cô ấy vào thành phố ở, đừng để đến lúc đó cô ấy trở về ngủ với chồng cô ấy, đến lúc đó cho con làm đồ con rùa.”
Lưu Thế Dũng tính toán cẩn thận.
Bà Lý vui vẻ ra mặt:
“Vẫn là con trai mẹ nghĩ chu đáo, lát nữa mẹ đưa tiền cho con, chúng ta lặng lẽ tìm. Khoảng thời gian này kiếm nhiều tiền từ trên người Triệu Á Thanh một chút, đứa nhỏ này vừa to bụng, sẽ có nhiều chỗ cần tiêu tiền.”
Lưu Thế Dũng liên tục gật đầu.
Có lẽ là anh ta được em vợ của em họ trẻ tuổi tẩm bổ linh hồn, có lẽ là vì đã có chờ mong, người khác nhìn đều thấy nhanh nhẹn hơn trước.
Khi Chu Ngọc Dĩnh gặp mặt ông bà ngoại cậu út, cuối cùng ý thức của thế giới lớn cũng loại bỏ hoàn toàn táng mệnh cổ trên người Chu Ngọc Dĩnh.
Khi cổ trùng kia biến mất, Chu Ngọc Dĩnh chỉ cảm thấy cả cơ thể mình nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, giống như gông xiềng giam cầm cô ấy lập tức biến mất không thấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận