Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 226 - Kể khổ



Chương 226 - Kể khổ



Chương 226: Kể khổ
Gì thế chứ, thật sự xem mình là đại tiểu thư muốn người khác phải hầu hạ à? Lúc cô ta hưng thịnh nhất cũng chưa sai người khác mua đồ cho cô ta bao giờ đấy.
Như việc đi hợp tác xã mua bán này, trước đến nay cô ta đều tự lực cánh sinh.
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi không có giải thích, Vương Thiện Hỉ đã lấy sách giáo khoa ra và viết lên bảng đen nhỏ, bọn họ nhanh chóng im lặng, mở vở ra viết không ngừng nghỉ.
Mọi người xem trọng việc học như vậy, nếu như bọn họ còn nói chuyện riêng trong giờ học trang trọng như vậy thì chính là không tôn trọng người khác rồi.
Lúc Giang Hựu Đào cùng với những người khác đang tập trung học đến căng thẳng thì Từ Bảo Châu quay về nhà với gương mặt không vui.
Bà Từ nhìn thấy dáng vẻ như thế này của cháu gái phúc tinh của mình thì lập tức thương xót, mau chóng lại dìu cô ta lên lầu: “Xem này xem này, cái miệng này có thể treo bình dầu được rồi, mau nói bà nội nghe, là ai đã chọc giận bảo bối nhà chúng ta?”
Cái miệng của bà Từ lúc nói với Từ Mãn Thu thì toàn là những lời cay nghiệt, còn lúc nói với Từ Bảo Châu thì ngọt như mật ong. Trước đến nay bà ta có chút trọng nam khinh nữ, ngay cả con gái ruột của bà ta, bà ta cũng không đối xử tốt mấy, nhưng đối với Từ Bảo Châu, bà ta thật sự thương yêu, cưng chiều cô ta hết mực.
Bà Từ cảm thấy, bỏ đi việc Từ Bảo Châu là phúc tinh, thì bà ta đối với cô ta cũng có vài phần thật lòng ở trong đó.
Từ Bảo Châu nhìn thấy bà Từ, cảm thấy cực kỳ tủi thân: “Cháu đi tìm thanh niên tri thức Giang rồi.”
Từ Mãn Thu đang xoắn dây gai ngoài sân, cô ấy nghe thấy Từ Bảo Châu nói đi tìm thanh niên tri thức Giang thì động tác tay cô ấy từ từ lại, khóe mắt bỗng chốc dâng trào nước mắt.
Ký ức tăm tối của những năm đầu hiện về trong tâm trí, trước kia cô ấy cũng có vài người bạn, sau đó Từ Bảo Châu từ trường học quay về, cô ta xinh đẹp, ăn mặc đẹp đẽ, những người bạn đó của cô ấy đều đi làm bạn với Từ Bảo Châu, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô ấy.
Từ hôm qua cô ấy đã choáng váng, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Cô ấy đã gặp nữ thanh niên tri thức trong thôn rất nhiều lần rồi, người xinh đẹp, nói chuyện lại nhã nhặn, đi đường, làm việc đều khác với những nha đầu dưới quê như bọn họ. Vậy mà họ lại đến tìm cô ấy chơi, còn đưa thuốc với đồ ăn cho cô ấy nữa, còn bảo cô ấy gọi họ là chị.
Tất cả những thứ này đều giống như nằm mơ vậy, chỉ sợ một lát nữa mình sẽ phải tỉnh giấc. Bây giờ thì hay rồi, Từ Bảo Châu cũng kéo họ đi khỏi cô ấy rồi, trong lòng Từ Mãn Thu đột nhiên cảm thấy thanh thản.
Nhưng lại cực kì buồn bã. Nước mắt của cô ấy tranh nhau mà rơi xuống.
Bà Từ nhớ lại dáng vẻ bị Giang Hựu Đào nắm chặt cây gậy vào ngày hôm qua, cảm thấy rất bực: “Bảo bối, sao cháu lại đi tìm cô ta?”
Không lẽ cháu gái bảo bối nhà mình biết hôm qua bà ta bị thanh niên tri thức Giang đó chọc tức nên đi tìm cô để tính sổ giúp bà ta?
Sự bực bội trong lòng bà Từ không còn nữa, thay vào đó là niềm vui sướng, vẫn là phải nhờ cháu gái lớn bà ta, nhiều năm như vậy không uổng công thương yêu cô ta.
“Cháu đến nhà Lưu Tiểu Yến chơi, cháu nhìn thấy chị ấy có một lọ kem dưỡng da cực kì tốt, chị ấy nói là bà nội chị ấy nhờ thanh niên tri thức Giang mua, cháu đi nhờ thanh niên tri thức Giang mua giúp, nhưng chị ta không chịu.”
Lời của Từ Bảo Châu khiến trái tim của bà Từ loạn nhịp, tâm trạng vui vẻ vừa nãy cũng biến mất trong chốc lát.
Nụ cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần, nhưng mà bà ta nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ đó trên mặt Từ Bảo Châu thì chút không vui đó đã bị bà ta đè xuống.
Bảo Châu nhà họ được bọn họ nuôi dưỡng đến ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không hiểu những lời ẩn ý đó của người lớn, e là cô ta cũng không biết hôm qua bà ta bị thanh niên tri thức Giang chọc giận.



Bạn cần đăng nhập để bình luận