Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 212 - Thẩm vấn



Chương 212 - Thẩm vấn



Chương 212: Thẩm vấn
Triệu Vinh Quang ném đèn pin trong tay cho Vương Thiện Hỉ, tự mình nhảy xuống bẫy rập, một chân giẫm lên mắt cá chân bên phải của tên lưu manh, tên lưu manh lập tức thay đổi sắc mặt, mồ hôi giống như hạt đậu từ trên trán rơi xuống.
Lưu Anh Tuấn từ phía trên ném xuống dây thừng mà mấy thím trong thôn bện, đây là dây thừng bện để buộc gia súc, tuyệt đối chắc chắn.
Triệu Vinh Quang cột dây thừng lên eo tên lưu manh, Giang Hựu Đào, Cố Niệm Vi, Lý Vân Anh đi lên kéo dây thừng, ba người hợp lực, rất nhanh đã kéo tên lưu manh lên.
Không đợi hắn ta đứng vững, Triệu Vĩnh Lan đã đi lên cho hắn ta hai bàn tay, không đợi hắn ta kịp phản ứng, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi cũng làm bộ lơ đãng cho hắn ta một chân.
Sức lực của Giang Hựu Đào lớn, Cố Niệm Vi đá trúng chỗ đau, tên lưu manh kêu rên thành tiếng.
Vừa mới kêu lên đã bị Triệu Vinh Quang theo sau nhảy lên cho một cái tát.
“An tĩnh một chút, con mẹ nó, nếu như mày còn dám làm ra động tĩnh gì, mấy người chúng tao sẽ kéo mày đến núi sâu, đào hố chôn xác.”
Tên lưu manh lập tức nghĩ đến nữ thanh niên trí thức giết hại hơn hai mươi người nhà họ Trương, một dòng nước ở dưới rốn ba tấc chảy ra, mà hắn ta không dám kêu.
Cho dù người gan lớn như hắn ta cũng sợ chết.
Triệu Vĩnh Lan đi lên đá hắn ta hai cái, còn muốn đá tiếp lại bị Giang Hựu Đào kéo lại.
“Đừng chậm trễ thời gian nữa, tôi nhặt một cái gậy to cho cô, lát nữa đánh trên đường đi.”
Triệu Vĩnh Lan không xông lên nữa.
Đoàn người vây quanh tên lưu manh đi phía trước, Triệu Vinh Quang và Vương Thiện Hỉ kéo dây thừng, Giang Hựu Đào, Cố Niệm Vi, Lý Vân Anh chia nhau đi phía sau, bảo đảo cho gã ta không chạy thoát được.
Triệu Vĩnh Lan cầm gậy, đi được vài bước lại đánh hắn ta mấy nhát.
Tên lưu manh không dám phát ra tiếng động gì, sợ thật sự bị chôn sống.
Không kinh động đến người trong thôn, bọn họ đi đến đồn công an xã, Lưu Anh Tuấn dẫn theo Tuệ Tuệ đi đến nhà chủ nhiệm Dương tìm người.
Đám Giang Hựu Đào dẫn theo tên lưu manh đến đồn công an.
Người trực ban ở đồn công an và đám Giang Hựu Đào là người quen, nghe thấy lời kể của Vương Thiện Hỉ, sắc mặt công an trực ban thay đổi.
Anh ta đi lên mây bước kéo vải bố trong miệng tên lưu manh xuống, gã ta lập tức quỳ xuống trước mặt công an.
“Đồng chí công an, đồng chí công an nhất định phải cứu tôi đấy, mấy đứa nhóc này nói chúng muốn chôn sống tôi!” Nước mắt nước mũi gã ta giàn dụa, vừa nói còn vừa quỳ đến chân công an.
Công an dùng chân đá văng gã ta: “Chuyện anh làm mà anh còn không biết sao? Nếu để tôi nói, con mẹ nó, loại người như anh nên chôn sống.”
Công an đã rõ sự việc, để đám người Giang Hựu Đào chờ ở bên ngoài, anh ta xách tên lưu manh vào phòng thẩm vấn.
Tên lưu manh sao có thể là đối thủ của công an, chờ lúc chủ nhiệm Dương đến, gã ta đã khai hết mọi chuyện.
Công an cầm bản ghi chép hỏi khổ chủ Triệu Vĩnh Lan.
“Cô và Hạ Hà Vũ có thù oán sao? Lâm Đại Từ nói, việc anh ta bắt cóc cô là do Hạ Hà Vũ đưa ra chủ ý với anh ta.”
Triệu Vĩnh Lan oa một tiếng bật khóc.
Cô ta thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc cô ta và Hạ Hà Vũ có thù oán gì chứ, Hạ Hà Vũ lại muốn chỉnh cô ta như vậy, Lâm Chốc Đầu kia đã hơn 30 gần 40 tuổi, sở dĩ gọi là Chốc Đầu vì trên đầu của gã đều là những mảnh tóc rụng.
Nghe nói bệnh này còn lây được, hơn nữa Lâm Chốc Đầu vừa xấu vừa ham ăn biếng làm, làng trên xóm dưới không một người phụ nữ nào nguyện ý gả cho hắn ta.
Triệu Vĩnh Lan chỉ nhìn đầu gã ta mấy cái đã cảm thấy nổi đầy da gà.
Nếu như cô ta thật sự bị Lâm Chốc Đầu khiêng về, cả đời này cô ta xong rồi.
Một tên lưu manh độc thân khiêng một thiếu nữ thanh xuân 16 – 17 tuổi về làm gì? Triệu Vĩnh Lan nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Bao gồm cả Lý Vân Anh, tất cả thanh niên trí thức đều cảm thấy lòng đầy căm phẫn.
Lý Vân Anh thay Triệu Vĩnh Lan trả lời: “Triệu Vĩnh Lan và Hạ Hà Vũ không có nhiều giao thoa, điểm giao thoa duy nhất giữa bọn họ là Triệu Vĩnh Lan từng kết nhóm ở nhà họ Tô một thời gian, nhưng khi đó Hạ Hà Vũ còn chưa gả vào, chờ đến khi cô ta gả vào thì Triệu Vĩnh Lan đã trở về điểm thanh niên trí thức ăn cơm.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận