Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 292 - Quần đánh



Chương 292 - Quần đánh



Chương 292: Quần đánh
Giang Hựu Đào không tin người nhà họ Cố sẽ bỏ qua cho Cung Húc Ba.
Chân giẫm lên tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt, bọn họ đi rất chậm, lúc đến trường học vừa hay bắt kịp lúc cao trào.
Cung Húc Ba bị em trai Cố Hán Thân đè lên mặt đất, anh ta che đầu, kêu rên, ngay cả xin tha cũng không dám.
Cố Hán Thân đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, hút thuốc không nói lời nào.
Chờ đến khi Cung Húc Ba bị đánh gãy hai răng, mũi cũng đổ máu, Cố Hán Thân mới nói.
“Được rồi, đi thôi, nếu đánh nữa sẽ xảy ra chuyện mất.”
Cố Hán Thân vẫn luôn là con dê đầu đàn trong đám con cháu nhà họ Cố, anh ta lên tiếng, đám anh họ em họ đều dừng tay lại, trong đó có người ngồi xổm bên cạnh Cung Húc Ba, dùng tay vỗ đầu anh ta.
“Đàn ông ấy mà, có chuyện có thể làm, có chuyện không thể làm.”
“Thằng oắt con nhà mày dám thông đồng với phụ nữ nhà họ Cố chúng tao, là chưa hỏi thăm ở công xã này, nhà họ Cố chúng tao là người như thế nào nhỉ? Tốt nhất về sau thằng oắt con nhà mày nên an phận một chút, nếu không, mày không chỉ bị đánh một trận đơn giản như vậy đâu.”
Nói xong lập tức đứng lên đi ra bên ngoài.
5 giờ mùa đông trời đã tối, lúc này sắp hai giờ, bọn họ còn phải đi đến Hạ Hà Câu nữa.
Cung Húc Ba nằm trên tuyết một lúc lâu, chờ đau đớn trên người qua đi một chút mới lảo đảo che ngực đi đến trạm xá.
Ngực anh ta bị ai đá vài nhát, lúc này hô hấp mang theo chút đau, đoán chừng xương sườn bị chặt đứt.
Vừa mới ở trạm xá băng bó xong vết thương, Cung Húc Ba đã bị hai đồng chí công an đi vào dẫn đi, lý do dẫn anh ta đi rất đơn giản, phá hoại quân hôn.
Cung Húc Ba bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, anh ta chỉ muốn cùng Lâm Mạn Nhu chơi một chút, thời gian lâu như vậy anh ta cũng chỉ mới nắm được tay Lâm Mạn Nhu, những chuyện khác còn chưa làm, càng không nghĩ đến phá hoại quân hôn của người ta.
Nhìn xong thảm trạng bị đánh của Cung Húc Ba, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều vui vẻ, Từ Mãn Thu ở bên cạnh xem, thiếu chút nữa đã vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Bọn họ không định đến Hạ Hà Câu, trời quá lạnh bị cảm sẽ rất phiền, bọn họ cũng khuyên bà Trương, đáng tiếc bà Trương quyết tâm muốn đi xem náo nhiệt này.
Tuyết rơi dày như vậy, ngày thường bà Trương lại đối xử tốt với bọn họ, bọn họ thật sự không yên lòng, chỉ có thể đi theo.
Nhà họ Lâm, Hạ Hà Câu.
Lương Lai Đệ - Mẹ Lâm Mạn Nhu nhìn thấy nhiều người nhà họ Cố đến đây như vậy, đầu tóc Lâm Mạn Nhu còn rối bời, quần áo xộc xệch, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
“Thục Phân đến đó à? Nhanh vào phòng ngồi đi, trời lạnh như vậy còn có tuyết rơi, lạnh lắm đúng không, mau vào trong ngồi cho ấm.” Trên mặt Lương Lai Đệ treo nụ cười nhiệt tình.
Bà ta và Lương Thục Phân ở chung một thôn, mặc dù hai nhà chung họ nhưng sớm đã là năm đời, điều kiện trong nhà Lương Thục Phân tốt, lại dễ lừa.
Trong nhà Lương Lai Đệ có tất cả bốn chị em, cha mẹ bà ta nằm mơ cũng muốn có đứa con trai, đối với đám con gái bọn họ thật sự không tốt.
Vì muốn được ăn ngon, từ nhỏ Lương Lai Đệ đã dỗ Lương Thục Phân, mãi cho đến khi lấy chồng, rời khỏi vũng bùn nhà mẹ đẻ, bà ta mới lười qua lại với Lương Thục Phân.
Sau khi bà ta sinh Lâm Mạn Nhu, nhìn dáng dấp cô ta xinh đẹp, bà ta nổi lên tâm tư nuôi dưỡng Lâm Mạn Nhu cho thật tốt, sau khi lớn lên gả tốt có thể giúp đỡ hai đứa con trai nhà mình.
Cho Lâm Mạn Nhu đi học chính là vì đánh chủ ý này.
Lúc học cấp ba, Lâm Mạn Nhu yêu đương với người tên Hoàng Gia Vĩ kia, ngoại trừ diện mạo có chút văn nhã, một chút ưu điểm khác cũng không có.
Trong nhà nghèo đến mức kêu đinh đinh đinh, lại có bốn anh em, ở trong nhà, cậu ta không được cưng chiều nhất, để học được cấp ba, là do vay tiền nhà bác cả cậu ta.
Người như vậy sao có thể đòi được khoản lễ hỏi kếch xù.
Lương Lai Đệ nghĩ đến nghĩ lui, nghĩ đến con trai Lương Thục Phân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận