Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 574 - Tranh cãi 1



Chương 574 - Tranh cãi 1



Chương 574: Tranh cãi 1
Phó Thiệu Hoa đợi Giang Hựu Đào làm ra quyết định, Giang Hựu Đào nói: “Vậy dựa theo lời Vi Vi nói mà làm đi.”
Mọi người bắt đầu hành động, Từ Mãn Thu ở lại trông hành lý, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đi đun nóng đồ ăn, Phó Thiệu Hoa đi mua cơm hộp.
Theo bọn họ đi ra khỏi phòng nhỏ, đi ngang qua bên cạnh, một cô gái dung mạo xinh đẹp khí chất tuyệt hảo yên tĩnh dựa vào bên cửa sổ đọc sách.
Rõ ràng là giường tàu hỏa màu xanh đơn sơ, hết lần này tới lần khác khiến người ta sinh ra ảo giác tiệm cơm Michelin 3 sao.
Chỗ lấy nước ấm có nhiều người, đến giờ cơm người càng nhiều, xếp hàng sắp nửa tiếng mới tới bọn họ.
Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào lấy hai chậu inox nhỏ, trở về ném cơm nắm và đồ ăn vào trong chậu ngâm nóng.
Phó Thiệu Hoa nhanh chóng mua cơm trở về, đi theo anh còn có người cùng phòng với cô gái phòng bên cạnh.
Giang Hựu Đào thu dọn bàn một lát, Phó Thiệu Hoa đặt đồ ăn lên trên:
“Chỗ mua cơm nhiều người, đều trẻ tuổi giống như chúng ta. Khi anh mua cơm nói chuyện với bọn họ một lát, phần lớn đều đi học đại học.”
“Vừa rồi lúc bọn em đi lấy nước cũng phát hiện ra.”
Thực ra cũng không khó lý giải, sắp tới khai giảng, bên Đông Bắc có nhiều thanh niên tri thức xuống nông thôn, cũng có nhiều thanh niên trí thức thi đỗ đại học, Giang Hựu Đào đoán chuyến tàu mấy ngày này đều là sinh viên đại học tương lai.
Bọn họ ngâm cơm và đồ ăn nóng lên, Phó Thiệu Hoa mở cơm hộp mua trên xe.
Thịt kho tàu nạc mỡ đan xen, hiện lên màu đỏ thẫm xinh đẹp, thịt viên có tổng cộng 4 miếng, to cỡ nắm tay trẻ em, phía trên xối lên một tầng nước sốt.
Bốn người chia cơm ra bắt đầu ăn cơm.
Ăn được nửa, người thanh niên cùng Phó Thiệu Hoa trở về bất ngờ tiến tới, ánh mắt anh ta nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói:
“Đồng chí Phó, có thể cho tôi mượn chậu inox của các anh một lát được không?”
Vừa rồi khi đám Giang Hựu Đào lấy chậu ra làm nóng cơm và đồ ăn để ở trên bàn, có lẽ lúc ấy bị người đàn ông này trông thấy.
Hai chậu này không phải của Phó Thiệu Hoa, ánh mắt anh nhìn về phía Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi.
Chuyện này vốn không phải chuyện lớn gì, Cố Niệm Vi nói: “Được, Tiểu Phó anh cầm cho anh ta mượn đi.”
Phó Thiệu Hoa ít tuổi hơn Hàn Diên Thanh, vì vậy Hàn Diên Thanh thành lão Hàn, anh thành Tiểu Phó.
Phó Thiệu Hoa để đũa xuống, nhanh nhẹn lấy chậu nhỏ dưới giường ra, lấy một cái đưa cho anh ta.
Người đàn ông kia há miệng, muốn mượn luôn cả hai, nhưng còn chưa mở miệng Phó Thiệu Hoa đã nói:
“Anh cũng thấy rồi đấy, chỗ chúng tôi nhiều người, hai cái chậu này cần dùng, làm phiền lát nữa dùng xong thì tới trả chúng tôi. Cảm ơn.”
Phó Thiệu Hoa rất lễ phép, người đàn ông bị chặn miệng á khẩu không trả lời được, ngượng ngùng cầm chậu rời đi.
Đợi anh ta rời đi, Phó Thiệu Hoa mới nói với đám Giang Hựu Đào:
“Anh ta họ Đỗ, tên Đỗ Tầm An, học cùng trường đại học với chúng ta. Vừa rồi khi mua cơm bọn anh có nói mấy câu, anh cảm thấy người đàn ông này không tốt lắm.”
Lời nói của Phó Thiệu Hoa khiến Giang Hựu Đào cảm thấy có hứng thú: “Sao anh lại nói như vậy?”
Phó Thiệu Hoa nói chuyện vừa mới xảy ra ở trên xe cho Giang Hựu Đào:
“Lúc trước không phải nói trên chuyến xe lần này của chúng ta phần lớn đều là sinh viên sao? Nhưng mà có ít người thi đỗ đại học thủ đô như chúng ta, anh ta nghe nói người ta thi đỗ trường không tốt, thái độ lập tức trở nên kiêu căng.”
“Đợi anh nói anh cũng đỗ đại học thủ đô, anh ta lập tức nhiệt tình với anh hơn. Khiến anh có cảm giác có chút nâng cao giẫm thấp.”
Phó Thiệu Hoa không thích loại người này lắm.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi liếc mắt nhìn nhau một cái, gật đầu hiểu rõ.
Từ Mãn Thu ăn cơm, khắc ghi trong đầu đàn ông đều không phải loại người tốt đẹp gì.
Ăn cơm xong, với tư cách là đồng chí nam duy nhất trong đám người, Phó Thiệu Hoa chịu trách nhiệm chiếu cố người khác, anh lấy hộp cơm đi rửa.
Đi ngang qua phòng bên cạnh, anh thấy Đỗ Tầm An vừa rồi còn vô cùng ngạo mạn với người khác đang cẩn thận từng li từng tí nói chuyện với một cô gái diện mạo rất tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận