Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 409 - Thăm hỏi



Chương 409 - Thăm hỏi



Chương 409: Thăm hỏi
Tiểu Thạch Đầu chơi trong sân, nhìn thấy Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, cậu bé rất vui, gọi chị Giang chị Cố, sau đó chạy đến bọn họ.
Thím Tưởng Tứ ở trong phòng nghe thấy động tĩnh khập khiễng đi ra.
Giang Hựu Đào ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, cùng Cố Niệm Vi một trước một sau vào nhà, căn phòng nhỏ này đã thay đổi rất nhiều, nhiều đồ hơn lúc bọn họ ở, nhưng Thím Tưởng Tứ lại là người chịu khó, thích sạch sẽ, ngăn nắp, trên đất không có bụi đất nào.
“Thím Tứ, cháu và Vi Vi nghe thím Từ nói chân thím bị thương, cho nên qua đây thăm thím, thím sao rồi?”
Thím Tưởng Tứ chỉ huy Tiểu Thạch Đầu rót nước cho Giang Hựu Đào: “Không sao, chỉ bị trẹo chân một chút, nghỉ ngơi hai ngày là được, làm phiền các cháu qua đây một chuyến, các cháu đưa Mãn Thu về sao?”
Từ Mãn Thu được hai người Giang Hựu Đào đưa lên công xã ở, còn được hai người bọn họ đưa đi học, chuyện này đã nhấc lên sóng to gió lớn trong thôn, có người thích chiếm hời nhỏ hối hận không thôi, hận lúc hai người Giang Hựu Đào còn ở trong thôn không có quan hệ tốt với hai người, nếu không, người được bọn họ đưa đến công xã nhất định là đứa nhỏ nhà bọn họ.
Với tư cách là người có quan hệ tốt nhất với Giang Hựu Đào, Từ Đại Chủy không hiếu bị mấy bà thím hay ghen ghét trong thôn chế nhạo, không phải bà quen thân với bọn chúng à, không phải người ta đón đứa nhỏ khác đi sao… nhưng thời gian lâu rồi không ai đến trước mặt nói dông dài.
Hai ngày này trường học nghỉ định kỳ, người trong thôn còn đang đoán liệu Từ Mãn Thu có về ra đồng kiếm công điểm hay không.
Những người đó chia làm hai phe, một phe là thích chiếm hời, bọn họ suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Từ Mãn Thu không dễ dàng gì mới đến công xã làm nửa người trong thành, nhất định sẽ không quay về.
Nhưng có người lại cảm thấy Từ Mãn Thu nhất định sẽ về, mặc dù trước kia đứa nhỏ Từ Mãn Thu không thích nói nhiều lắm, nhưng không phải loại người vong ơn.
Hộ khẩu của cô ấy vẫn ở trong thôn, hộ khẩu của Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đã theo công tác chuyển lên công xã, nhưng bọn họ không thân cũng chẳng quen, có thể chăm sóc Từ Mãn Thu như vậy đã là cực hạn.
Nếu như Từ Mãn Thu thật sự chuyện gì cũng không làm, nghỉ đông và nghỉ hè không về thu hoạch vụ thu làm chút việc tay chân, như vậy chú định cô ấy và đám người Giang Hựu Đào không ở chung lâu được.
Con người mà, sợ hãi đơn phương không chiếm được hồi báo và trả giá, một khi một bên trả giá vô cùng nhiều, bên khác hồi báo thiếu, thời gian lâu rồi, bên trả giá hơn sẽ cảm thấy mệt mỏi, người hưởng thụ người khác trả giá sẽ cảm thấy theo lý đương nhiên.
Mâu thuẫn chồng chất, ầm ĩ tách ra cũng không còn xa.
Ba người thím Từ lại kiên định cho rằng, Từ Mãn Thu nhất định sẽ về, bọn họ tin tưởng vững chắc mình không nhìn nhầm người.
“Vâng ạ, vừa mới vào thôn còn chưa cất đồ đã theo chân thím Đại Chủy ra ruộng làm việc, đồ đạc còn ở chỗ chúng cháu, chúng cháu mang về cho con bé.”
Nhà Từ Mãn Thu ở ngay bên cạnh Thím Tưởng Tứ, lúc trước xây tường bao, Thím Tưởng Tứ hỏi qua ý kiến Từ Mãn Thu, vòng cả phòng của cô ấy vào trong, ở giữa lại bỏ thêm một ít ngăn tường, mở một cái cửa.
Giữa hai sân nhỏ có một cửa cũng tiện cho hai bên chăm sóc lẫn nhau.
“Cháu nhanh mang đồ cho con bé đi, biết cô bé sắp về nên thím cũng dọn qua căn phòng kia rồi.”
“Không vội, chúng ta lâu ngày không gặp, trước nói chuyện đã.”
Thời gian tiếp theo, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi nghe Thím Tưởng Tứ kể lại bát quái trong thôn một lần, những người này bọn họ quen biết, lúc tiếp lời cũng thấy thân thiết.
Trong số rất nhiều bát quái, chuyện khiến cho hai người Giang Hựu Đào khiếp sợ chính là Chu Nguyệt Mai tái hôn.
Bà ta gả cho một lão già độc thân trong thôn, hai người kết nhóm với nhau đã được một tháng.
Thím Tưởng Tứ kể: “Vốn dĩ Chu Nguyệt Mai muốn tái hôn với Vương Lão Đầu, dù sao ở trong thôn này, trong số những người góa vợ độc thân, Vương Lão Đầu là tốt nhất, chẳng những là người đánh xe cho thôn, còn giỏi chăn nuôi gia súc.”
“Đáng tiếc bà ta tìm người đi nói chuyện với ông ấy, Vương Lão Đầu người ta chẳng quan tâm gì đến bà ta.”
Giang Hựu Đào ngẫm lại cũng cảm thấy bình thường, nếu Vương Lão Đầu muốn tìm bạn già sẽ không ở một mình nhiều năm như thế.



Bạn cần đăng nhập để bình luận