Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 726 - Rúng động



Chương 726 - Rúng động



Chương 726: Rúng động
Đây là lần thứ hai Từ Ngải Hân nói tới chuyện này, lúc trước tinh thần của mọi người bị chuyện mạo danh thay thế dẫn dắt, không để ý tới chuyện này.
Hiện giờ nghe nói lần nữa, ánh mắt mọi người nhìn Từ Ái Ngọc càng thêm tức giận.
Từ Ái Ngọc không nói chuyện.
Nhưng có mấy lời, Từ Ngải Hân cảm thấy nếu hôm nay mình không hỏi ra miệng, có lẽ đời này cô ấy không thể hỏi được:
“Từ nhỏ đến lớn, tôi tự nhận với tư cách là một chị gái, tất cả hành động đối với em gái như cô không thẹn với lương tâm. Tôi vẫn luôn không hiểu rõ vì sao cô lại hận tôi như vậy.”
“Hận đến mức không tiếc hủy hoại tôi.”
Tay Từ Ngải Hân để ở bên chân đã nắm chặt thành quyền, cô ấy nhìn chằm chằm Từ Ái Ngọc.
Vừa rồi cô ấy còn nghĩ Từ Ái Ngọc hận cô ấy cũng không sao cả, dù sao bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Nhưng mà chuyện đến nước này, Từ Ngải Hân mới phát hiện hóa ra là mình để ý, cô ấy vẫn luôn muốn biết rõ đáp án.
Từ Ái Ngọc dừng khóc, lúc này cô ta cởi bỏ hết lớp ngụy trang: “Không thẹn với lương tâm ư? Chị thật sự cảm thấy chị không thẹn với lương tâm à?”
“Chúng ta là song sinh, đơn giản là chị sinh ra trước 10 phút mà thôi, cho nên chị mới thành chị gái. Chị ở trong bụng mẹ bá đạo còn cường thế, chị nặng hơn tôi 1 cân, cơ thể chị rất khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon. Vậy tôi thì sao? Vì cơ thể không tốt, khi còn bé có rất nhiều thứ chị có thể ăn, nhưng tôi không thể ăn.”
“Lúc đó trong nhà có cây đào, khi quả đào chín mọng chị ăn hết quả này tới quả khác, tôi thì sao? Ăn một quả sẽ thấy đau bụng không chịu đựng nổi.”
Những chuyện mà Từ Ái Ngọc nói không có trong ký ức của Từ Ngải Hân, cô ấy thậm chí đã quên chuyện trong nhà còn có một cây đào.
“Sau này lớn hơn một chút, chị nhu thuận hiểu chuyện còn chịu khó, lần nào cùng nhau ra cửa mọi người đều nhìn chị trước tiên. Mọi người đều sẽ nói ‘các bà nhìn xem, nhóc cả Từ gia thật tốt, nhóc hai Từ gia không được, quá yếu ớt’.”
“Khi đi học, thành tích học tập của tôi không tốt, mỗi giáo viên đều phê bình tôi, cũng khen ngợi chị học tốt cỡ nào. Đều tại chị, tôi mới càng ngày càng ghét đi học. Tôi hận tất cả những người khen ngợi chị.”
“Mỗi lần khi bị người ta lấy ra so sánh với chị, tôi đều nghĩ vì sao tôi không phải là chị, vì sao tôi không phải là người sinh ra trước.”
“Vì sao tôi không có cơ thể khỏe mạnh, vì sao tôi có người chị mạnh hơn tôi về mọi mặt. Khi tôi hận chị nhất sẽ nghĩ nếu không có chị thì tốt. Nếu thân phận của chúng ta đổi cho nhau cũng rất tốt.”
Từ Ngải Hân ngẩng đầu nhìn trời, khiến nước mắt chảy ra rơi trở về.
Cô ấy nghĩ tới rất nhiều lý do, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới hóa ra lý do Từ Ái Ngọc hận cô ấy đơn giản như vậy.
Đơn giản đến mức khi cô ấy nghĩ tới lý do này, sẽ loại bỏ đầu tiên.
Nếu thời gian quay trở lại lần nữa, Từ Ngải Hân vẫn lựa chọn sống giống như hiện giờ, cô ấy sẽ không vì lòng tự trọng đáng thương kia của Từ Ái Ngọc, ép mình trở nên bình thường.
Công an tới rất nhanh, Từ Ái Ngọc không nói một lời để công an đeo còng tay cho mình, nhưng mà trước khi ra cửa, cô ta quay đầu lạnh nhạt nhìn Từ Ngải Hân một cái.

Từ Ái Ngọc bị mang đi, nhưng chuyện của cô ta mang tới ảnh hưởng còn chưa kết thúc.
Chuyện này giống như một vùng bông tuyết lan truyền trong trường học trước, còn chưa tới trời tối, cả một buổi chiều chuyện này đã lan ra ngoài trường, các sinh viên đại học hao hết tâm sức mới thi đỗ đại học đều cảm động lây với cảnh ngộ của Từ Ngải Hân.
Có một số người phẫn nộ, bọn họ suốt đêm viết một lá thư, phát biểu ý kiến của mình đối với chuyện này.
Sau đó nhân lúc trời còn chưa sáng, giao tới tay mấy sinh viên, bọn họ chia ra làm mấy đường đến các tòa soạn báo ở thủ đô.
Tất cả các trường học ở thủ đô đều nhanh chóng biết chuyện này.
Ngày hôm sau nhân viên của các tòa soạn báo lớn mở hòm thư ra, thấy thư bên trong nhiều như vậy đều sợ ngây người.
Ngoại trừ chính quyền cũ sụp đổ, bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Nhân viên tòa soạn báo cảm thấy không bình thường, lập tức cầm lấy thư đưa cho tổng biên tập xem xét.



Bạn cần đăng nhập để bình luận