Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 197 - Canh gà



Chương 197 - Canh gà



Chương 197: Canh gà
Ký túc xá của Phó Thiệu Hoa nằm ở phía sau bưu điện, một người một phòng, trên cửa sổ treo rèm, trong phòng có chút tối tăm, cũng không có gia cụ gì, một chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc ghế là hết, chăn đệm xếp vuông vắn đặt ở đầu giường.
Đứng ở trong phòng một lát, Phó Thiệu Hoa để thư của Giang Hựu Đào vào ngăn kéo, sửa sang quần áo, sau đó ra ngoài.
Nhóm thanh niên trí thức sinh hoạt không tốt, cũng không được ăn ngon, đến công xã một chuyến, Phó Thiệu Hoa đoán được giữa trưa bọn họ sẽ đến quán cơm quốc doanh ăn.

Đám người Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đi đến hợp tác xã và mua bán, bọn họ đi dạo ở đấy một lúc, mua kem dưỡng da, bánh ngọt, đường và một vài vải dệt, bông.
Giang Hựu Đào còn xem qua len, mua mấy cân về.
Cố Niệm Vi nhìn thấy cũng mua theo một ít, cô ấy không biết đan áo len, trước kia rất muốn học, chỉ là bất hạnh thay không có bạn để cùng kiên trì, vừa hay Giang Hựu Đào muốn đan, hai người có bạn.
Từ hợp tác xã mua bán đi ra, đám người Triệu Vĩnh Lan còn chưa xong, hai người dựa vào cửa hợp tác xã mua bán đứng nói chuyện.
Giang Hựu Đào đột nhiên muốn uống canh gà: “Vi Vi, cô có muốn uống canh gà không? Nếu như cô muốn, lát nữa chúng ta hỏi xem nhà Thím Tưởng Tứ có muốn bán gà không, tôi nhớ rõ nhà thím ấy nuôi không ít đâu.”
Dựa theo quy định, một gia đình chỉ có thể nuôi hai con gà, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, nhà Thím Tưởng Tứ nuôi được không ít, nếu hỏi đến, bà ấy sẽ nói nhà mình chia nhà rồi, bà ấy có ba đứa con trai, mỗi đứa nuôi hai con, nuôi cùng nhau cũng chẳng có gì quá đáng.
Giang Hựu Đào còn chưa nói xong, Cố Niệm Vi đã muốn ăn: “Được, cô hỏi đi, tốt nhất là gà mái già, chúng ta mang ra hành lang hầm, hầm một buổi chiều là có thể ăn, món đó rất thơm.”
Hai người thảo luận, nước miếng gần như chảy ra.
Canh gà mái già cực kỳ thơm, cho thêm mấy lát gừng, củ hành vào hầm sẽ cực kỳ ngon miệng.
Nói là làm, đúng lúc Thím Tưởng Tứ bày sạp ở đối diện hợp tác xã mua bán, trứng gà của bà ấy đã sớm bán cho hợp tác xã mua bán, ba hào một quả, bây giờ nếu người nông dân muốn có tiền mặt, bán trứng gà chính là một trong những cách không nhiều lắm của bọn họ.
Chính vì thế gà mái rất có giá.
Hai người Giang Hựu Đào đi đến, Thím Tưởng Tứ không nhìn thấy bọn họ, đang nước miếng bay tứ tung cùng người ngoài thôn tán gẫu, Từ Đại Chủy và Thím Trương Nhị cũng nghe rất chuyên tâm.
Nơi như chợ là chỗ trao đổi tình báo rất tốt của phụ nữ nông thôn.
Giống như hiện tại, đám người Thím Tưởng Tứ đang nói đến chuyện thôn tiểu Lương, nơi đó có bà mẹ chồng độc ác tra tấn con dâu.
Đây không phải chuyện hiếm lạ gì, tương đối hiếm thấy là bà mẹ chồng độc ác kia không giống với những người khác, sở dĩ bà ta tra tấn con dâu là vì cảm thấy con dâu cướp đi con trai mình.
“Bà già này lúc trẻ là một quả phụ, sinh được hai đứa con trai, thằng cả đã sớm cưới vợ, bà ta và con dâu cả quan hệ không tốt, trước kia chúng tôi đều cảm thấy con dâu cả của bà ta sai, con dâu cả của bà ta rất đanh đá.
“Sau khi thu hoạch vụ thu xong, thằng hai cưới vợ, mọi người mới biết chuyện là như thế nào.”
“Bà quả phụ này và con trai rất thân thiết, buổi tối vợ chồng son người ta đi ngủ, bà ta muốn ôm chăn đi ngủ giường đất cùng, con dâu con trai không cho, bà ta sẽ khóc, thật vất vả vợ chồng son mới tìm cơ hội riêng tư, lúc này thì hay rồi, người ta vừa mới bắt đầu, bà ta đã kêu lên, sợ con trai mình mệt.”
“Con trai út của bà ta không phải đèn cạn dầu gì, tức giận không muốn nhịn, ở bên ngoài nói ra, thế nên mọi người mới biết.” Lúc kể đến đây, người kia lại nở nụ cười chế nhạo.
Thím Tưởng Tứ nghe được mùi ngon: “Không phải bà ta coi hai thằng con trai trở thành người đàn ông của mình đấy chứ?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận