Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 114 - Từ chối



Chương 114 - Từ chối



Chương 114: Từ chối
Nhưng Cố Niệm Vi lại là người đến từ đời sau, thành thị mà cô ấy sinh sống cũng được xem như đô thị cấp một.
Từ nhỏ cô ấy đã lớn lên trong thành phố, đám người công xã Tảo Hương cùng với thành phố trong nhận thức của cô ấy một chút cũng không dính dáng.
Đến công xã ở chính là vào thành phố ư? Chỉ sợ là đang nằm mơ.
Giang Hựu Đào nghe chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Lý Vân Anh cũng có chút không nhịn được.
Lâm Vệ Hồng vẫn chưa phát giác ra, bà ta vẫn còn đang thổi phồng, khen Lâm Kiến Trung đến mức trở thành người ưu tú trên trời dưới đất chỉ có một, đối mặt với lời khen ngợi của bà ta, Lâm Kiến Trung vẫn làm ra vẻ không một gợn sóng.
Thậm chí lúc Lâm Vệ Hồng nói đến một chỗ nào đó, anh ta còn vô thức ngồi thẳng sống lưng, hiển nhiên ở trong mắt anh ta, những lời khen của Lâm Vệ Hồng đều xứng đáng.
Lúc Cố Niệm Vi còn ở độ tuổi niên thiếu rất thích đọc tiểu thuyết, đã từng có thời gian cô ấy rất thích đọc loại truyện xuyên không, cực kỳ thích kiểu người đàn ông mặt đơ, về sau đọc tiểu thuyết cũng thiên vị kiểu nam chính như vậy.
Thế nhưng lúc này đây đối mặt với Lâm Kiến Trung, trong nội tâm cô ấy lại không dâng lên bất kỳ một gợn sóng nào.
Lần gặp mặt thứ hai lưu luyến không rời, ngượng ngùng ở huyện thành trước đó dường như chưa từng xuất hiện vậy.
Cố Niệm Vi gác đũa lên bát: “Thím Vệ Hồng, cháu trai của thím rất ưu tú, điểm này cháu không rõ lắm cũng không muốn biết. Hôm nay cháu đến đây là vì thím nói, lần trước cháu giúp chú Mãn Trụ mua thuốc, chú Mãn Trụ muốn cảm ơn cháu. Cháu cảm thấy mình nhận nổi lời cảm ơn này của chú ấy, cho nên cháu đến.”
Hai tháng trước Triệu Mãn Trụ bị bệnh về mắt, trạm xá thôn không có thuốc, phải lên trấn trên mới có, đúng lúc Cố Niệm Vi cần lên trấn trên, Lâm Vệ Hồng nhờ Cố Niệm Vi giúp đỡ mua.
Khi đó Cố Niệm Vi biết ơn Lâm Vệ Hồng quan tâm mình, tìm mấy người mới mua được thuốc, còn tốn không ít công sức, nợ nhân tình vài người.
Lúc đấy Lâm Vệ Hồng cầm được thuốc cũng chỉ nói vài câu cảm ơn cô, ngay cả tiền mua thuốc cũng kéo dài đến một tháng sau mới trả cho cô.
Bữa cơm này, Cố Niệm Vi cảm thấy bản thân đáng được mời.
Nụ cười trên mặt Lâm Vệ Hồng cứng đờ, Triệu Mãn Trụ cũng nhìn sang Cố Niệm Vi, Lâm Kiến Trung thì cau mày.
Cố Niệm Vi lại nhìn về phía Lâm Vệ Hồng: “Thím Vệ Hồng, từ khi cháu xuống nông thôn đến giờ vẫn luôn cùng thím làm việc. Ở điểm này thím quan tâm đến cháu rất nhiều, nhưng cháu cảm thấy mình đối xử với thím cũng không tính là kém, không ít lần tặng đồ và đồ ăn cho thím.”
“Thím nói muốn giới thiệu đối tượng cho cháu, sau khi cháu nghe thím nói thì cảm thấy không thích hợp, cho nên đã từ chối luôn, nhưng thím lại ở sau lưng truyền đi lời đồn hãm hại cháu, như thế là không đúng nhỉ?”
So với Giang Hựu Đào, Cố Niệm Vi lại càng hiểu hơn về con người Lâm Vệ Hồng. Những lời đồn kia truyền đến tai cô ấy, cô ấy biết ngay là ai truyền ra.
Vốn dĩ Cố Niệm Vi đã định cùng Lâm Vệ Hồng xé rách mặt, chỉ là hôm nay Lâm Kiến Trung đúng lúc trở về, nhưng không sao, coi như giáp mặt nói rõ ràng.
Cố Niệm Vi đứng lên, Giang Hựu Đào và Lý Vân Anh cũng theo đó cùng đứng dậy, gương mặt xinh đẹp của Cố Niệm Vi lạnh như sương.
“Thím Vệ Hồng, cháu nói lại với thím một lần nữa, cháu không có ý từ gì với cháu trai của thím cả, cháu trai thím cũng không ưu tú như những gì thím nói.”
“Cháu không kém đến mức muốn đi làm mẹ kế cho người ta. Sở dĩ cháu xuống ruộng làm việc là hưởng ứng lời kêu gọi xây dựng nông thôn mới của đất nước, nhưng nếu cháu không muốn xuống ruộng làm việc, cháu cũng không đến mức chết đói, đối với mấy người mà nói, công xã là thành phố, nhưng với cháu thì không phải.”
“Cháu chỉ nói đến đây thôi, về sau nếu như ở trong thôn cháu còn nghe thấy lời đồn đại không tốt nào, cháu sẽ trực tiếp tìm thím Vệ Hồng.”
Ba người Cố Niệm Vi cùng ra cửa, vừa ra đã thấy bên ngoài sân nhà Lâm Vệ Hồng đứng đầy quần chúng ăn dưa.
Nhìn thấy ba người Cố Niệm Vi đi ra, bọn họ không chút xấu hổ, rất tự nhiên chào hỏi ba người.
Ba người đi xuyên qua đám người, Vương Thiện Hỉ và đám nam thanh niên trí thức cũng đã đến.
“Đồng chí Cố Niệm Vi, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận