Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 399 - Trịnh Tử Mai



Chương 399 - Trịnh Tử Mai



Chương 399: Trịnh Tử Mai
Phía dưới huyện Dương Bình có tổng cộng chín công xã, mỗi một công xã cũng không có nhiều học sinh lắm.
Ngày hôm nay là kì thi lớn của toàn bộ huyện, với tư cách là nhóm học sinh đầu tiên tham dự kì thi, lãnh đạo huyện Dương Bình rất xem trọng chuyện này.
Đúng 8 giờ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng nóng nực chiếu xuống mặt đất.
Trưởng phòng giáo dục huyện đứng ở trong sân bóng của trường kéo cờ, lên bục phát biểu gần nửa tiếng.
Hiện tại mới là năm 75, cách ngày thi đại học còn 2 năm, hiện tại quốc gia xem trọng giáo dục như vậy sao?
Giang Hựu Đào hỏi hệ thống ăn dưa, hệ thống ăn dưa đáp: “Đủ loại người sống lại, xuyên không đều tập trung ở thế giới lớn, sự phát triển của thế giới lớn luôn xuất hiện một số sai lầm nhỏ, không quá ảnh hưởng đến hướng phát triển.”
Những lời này của hệ thống ăn dưa cho Giang Hựu Đào một viên thuốc an thần.
Sau khi trưởng phòng giáo dục phát biểu xong, kì thi bắt đầu, học sinh cầm theo bút đi vào phòng thi của mình, đám giáo viên như Giang Hựu Đào ở bên ngoài trường học, nôn nóng chờ đợi.
Trong thời gian chờ đợi, mọi người không khỏi tán gẫu.
Bên cạnh Giang Hựu Đào là một nữ giáo viên hơn 20 tuổi, cô ta tên Trịnh Tử Mai, là giáo viên đại đội Uông Gia Truân.
Đồng thời cô ta cũng là thanh niên trí thức, chẳng qua cô ta đã lấy chồng từ 6 năm trước, lấy chồng người địa phương.
Sau khi biết rõ Giang Hựu Đào cũng là thanh niên trí thức, cô ta cực kỳ thân thiết với Giang Hựu Đào, lôi kéo Giang Hựu Đào nói gần nửa tiếng về chồng và nhà chồng mình, toàn là những câu khen ngợi.
Sau khi biết Giang Hựu Đào 17 tuổi, cô ta hào hứng bừng bừng giới thiệu đối tượng cho Giang Hựu Đào.
Người cô ta giới thiệu cũng không phải ai khác, là chú em chồng của cô ta.
“Em trai của chồng tôi thật sự là người tốt, tuổi tác xấp xỉ cô, cao lớn, cực kỳ hàm hậu trung thực, cô gặp nhất định sẽ thích.”
Lời nói của Trịnh Tử Mai khiến cho Giang Hựu Đào cau mày không vui, cô cắt ngang lời Trịnh Tử Mai: “Cô Trịnh, tôi đã có đối tượng rồi.”
Trịnh Tử Mai bị một câu kia của Giang Hựu Đào làm cho nghẹn họng, cô ta cũng không vui.
“Cô Giang à, cô đừng trách tôi nói nhiều, tôi chỉ cảm thấy chú em chồng mình thật sự không tệ, nếu như cô bỏ lỡ thì thật đáng tiếc, hai người quả thật xứng đối.”
Vẻ mặt Trịnh Tử Mai đầy tiếc nuối.
Tính toán đâu ra đấy, Giang Hựu Đào chỉ mới quen biết Trịnh Tử Mai nửa tiếng, cô có thể đứng ở đây nghe Trịnh Tử Mai nói nửa tiếng, chẳng qua là vì cô quá mức nhàm chán, nhưng Trịnh Tử Mai giới thiệu đối tượng cho cô thì thôi, cô ta nói những lời này là có ý gì?
Chú em chồng của cô ta là thần tiên hạ phàm sao? Bỏ lỡ anh ta có gì mà luyến tiếc? Còn rất xứng đôi nữa, đầu óc không có vấn đề đấy chứ?
Người xa lạ mới quen, sau này cũng không có nhiều cơ hội chung đụng, Giang Hựu Đào không định nuông chiều cô ta.
“Cô Trịnh này, chú em chồng của cô thật sự tốt như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Trịnh Tử Mai cho rằng Giang Hựu Đào hồi tâm chuyển ý, vênh cằm lên cao, vẻ mặt bày ra tư thế cô nhanh đến lấy lòng tôi đi.
Giang Hựu Đào trợn trắng mắt xem thường, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Cô Trịnh à, cô khen ngợi chú em chồng của mình hết lời như vậy, quan hệ với anh ta nhất định rất tốt, tôi không thân với chú em chồng của cô, cô lại oán giận như vậy, nếu để cho tôi nói ấy mà, hay là cô và chồng mình ly hôn, gả cho chú em chồng của mình đi.”
“Dù sao chú em chồng của cô cũng tốt như vậy, bỏ lỡ anh ta thì thật đáng tiếc, cô khuyên một người hoàn toàn không biết chú em chồng của cô đi xem mắt với anh ta, còn không bằng tự mình ra trận đâu.”
“Cô Trịnh, cổ nhân có một câu mặc dù dùng ở chỗ này không quá phù hợp, nhưng tôi cảm thấy rất hợp với tình hình, đó chính là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cô lấy người ta là tốt rồi.”
Lời nói này của Giang Hựu Đào khiến cho giáo viên xung quanh bật cười thành tiếng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận