Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 283 - Vạch mặt



Chương 283 - Vạch mặt



Chương 283: Vạch mặt
Một chiêu này của Lâm Mạn Nhu trăm lần trăm trúng, trước kia mấy người đàn ông đó chỉ cần nghe thấy giọng điệu này của cô ta, nhất định sẽ hóa thân thành sói.
Lâm Mạn Nhu đã chuẩn bị xong nghênh đón mưa rền gió dữ đến, nhưng điều khiến cô ta không ngờ đến chính là, Cố Hán Thân bóp cổ cô ta, ném cô ta lên trên giường.
“Anna, trò lãng nữ quay đầu hoàn lương làm gái nhà lành này, chơi vui sao?”
Sắc mặt Lâm Mạn Nhu thay đổi, Giang Hựu Đào đang nghe góc tường, soạt một cái mắt sáng lên.
Anna, Lâm Mạn Nhu thật biết chơi.
“Hán Thân, anh nói những lời này là có ý gì, cái gì mà Anna? Sao em không nghe hiểu anh nói gì?”
Giọng nói của Lâm Mạn Nhu vô thức trở nên run rẩy.
Ở thập niên 80/90 có thủ đô có một hội sở cực kỳ nổi tiếng tên Thiên Thượng Nhân Gian.
Lâm Mạn Nhu từng làm việc trong đó một thời gian dài, nghệ danh tên Mi Lộc, dáng dấp cô ta nhu mì đáng yêu, giả bộ lãnh đạm, ở dưới một đám người trang điểm đậm, cô ta giống như một đóa hoa nhài tươi mát động lòng người, mà trong một đám nghệ danh như Lệ Lệ, Phương Phương, Lộ Lộ, nghệ danh của cô ta cực kỳ dễ nhớ.
Khi đó thịnh hành lấy tên nước ngoài, tên của cô ta luôn được nhắc đến.
Hai năm phất nhất của cô ta, một ngày ít nhất cô ta phải tiếp hai khách hàng lớn, bọn họ đều là người của xã hội thượng lưu, ít nhất cô ta có thể kiếm được mấy ngàn.
Hai năm đó, thật ra cô ta kiếm được rất nhiều tiền, chỉ là con người cô ta, vừa có tiền đã dễ phung phí.
Những năm đó cũng là lúc các nhãn hàng nước ngoài đi vào trong nước, cô ta cầm tiền mặt trở thành Lâm tiểu thư trong miệng những thương hiệu kia.
Ở trong từng tiếng Lâm tiểu thư, ở trong từng câu thổi phồng, mỗi lần trong cửa hàng có sản phẩm mỗi, nhóm nhân viên bán hàng từng người gọi điện thoại cho cô ta, cô ta mua rất nhiều hàng xa xỉ.
Về sau cô ta lớn tuổi, người mới giỏi giang xinh đẹp hơn cô ta có cả một đống lớn, giá trị thị trường của cô ta càng ngày càng thấp, đến mức trước khi cô ta bị bệnh, cô ta đã thành loại hàng kém nhất.
Những hàng xa xỉ phẩm mà cô ta đã từng mua, bởi vì cô ta không có khả năng giám định và năng lực thưởng thức, từng bước bị giảm giá trị, sau cùng trở thành một đống phế phẩm.
Lúc cô ta bị bệnh muốn lôi ra bán lấy tiền chữa bệnh cũng không được.
Nhưng đây đều là những chuyện đời trước, hiện tại cô ta đã là một con người hoàn toàn mới, sao Cố Hán Thân lại biết cô ta từng tên Anna?
Là trùng hợp sao? Lâm Mạn Nhu hi vọng là trùng hợp, cầu nguyện là trùng hợp.
“Cô nói đi?” Cố Hán Thân buông cổ Lâm Mạn Nhu ra, đứng thẳng người, kéo cổ áo của áo khoác quân nhân mùa đông của mình.
“Lâm Mạn Nhu, tôi không có thời gian chơi trò vô nghĩa với cô, cô từ đầu đến đây, muốn làm gì, tôi đã biết được rõ ràng, hiện tại việc cô có thể làm là ngoan ngoãn cùng tôi đi li hôn, dọn ra khỏi nhà tôi.”
Cố Hán Thân hận người phụ nữ Lâm Mạn Nhu này hủy hoại cả đời mình, anh ta sẽ không làm ra loại chuyện như giẫm lên vết xe đổ kia.
Cả đời này, cho dù anh ta có độc thân đến chết, cả quãng đời còn lại cô độc cũng không muốn có nhiều dây dưa với người phụ nữ Lâm Mạn Nhu kia.
Nhìn thấy mặt cô ta, anh ta chỉ muốn nôn.
Lâm Mạn Nhu ôm cổ ngồi dậy, nhìn Cố Hán Thân dùng ánh mắt như nhìn quái vật xem mình, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cô ta không phải đồ ngốc, cô ta biết, tình huống này của Cố Hán Thân, tất nhiên anh ta cũng sống lại.
Cô ta không cam lòng, cô ta hận, vì sao đã để cho cô ta sống lại rồi còn để cho Cố Hán Thân sống lại.
Cô ta không muốn ly hôn với Cố Hán Thân, từ khi cô ta sống lại đến bây giờ, chưa từng nghĩ đến chuyện cùng Cố Hán Thân ly hôn, cô ta không dám nghĩ, nếu cô ta thật sự cùng Cố Hán Thân ly hôn sẽ đi con đường nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận