Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 310 - Vô liêm sỉ



Chương 310 - Vô liêm sỉ



Chương 310: Vô liêm sỉ
Vẻ mặt Từ Mãn Thu tò mò: “Lấy vợ làm bình phong là gì?”
Cố Niệm Vi quyết định phổ cập kiến thức cho Từ Mãn Thu, nói cho cô bé biết rất nhiều cảnh ngộ bi thảm của người vợ lấy về làm bình phong.
Phó Thiệu Hoa ở bên ngoài chờ cô ấy nói xong mới đi vào.
Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau đi về phía văn phòng đại đội.
Tuyết trên đường bị chất đống ở hai bên, bọn họ chia lương thực không cùng chỗ với thôn dân, sau khi lấy lương thực từ chỗ kế toán mới, lại chờ Từ Mãn Thu lĩnh xong của mình, mọi người đi về phía công xã, Phó Thiệu Hoa chờ bọn họ ở điểm thanh niên trí thức.
Lúc Giang Hựu Đào đi về, nhìn thấy Lữ Vũ Nam và Đặng Song Song vẫn luôn lắc lư vây quanh Phó Thiệu Hoa, hiển nhiên Phó Thiệu Hoa bị bọn họ làm phiền không thôi, vẻ mất kiên nhẫn không chút che giấu trên mặt.
Một nhóm bốn người đi lên công xã, Giang Hựu Đào đi thẳng đến trường học.
Lúc bọn họ đến còn kịp dạy hai tiết buổi sáng.
Lâm Mạn Nhu bị đưa đi, Cung Húc Ba vì phá hư quân hôn bị bắt, vốn dĩ còn xem như đủ giáo viên, lập tức khan người, Giang Hựu Đào không có cách nào, đành phải dạy thay lớp của Lâm Mạn Nhu.
Vừa mới dạy một tiết, Giang Hựu Đào đã cho học sinh lớp này làm đề, đề này, thiếu chút nữa làm cô tức điên.
Lâm Mạn Nhu dạy cái quái gì thế, thơ cổ thì thôi, bài dạy không dạy kiến thức trọng tâm, chỉ biết dựa vào sách giáo khoa đọc chép.
Người biết chữ, ai mà không biết đọc sách?
Một tiết này, Giang Hựu Đào dạy đến bốc hỏa.
Dạy xong một tiết cuối cùng, từ lớp học đi ra, đúng lúc gặp Cố Niệm Vi, cô tóm lấy Cố Niệm Vi oán niệm.
Cố Niệm Vi nhìn Giang Hựu Đào, giống như thấy được lúc mình mới vừa nhận lớp toán.
Hai người vừa đi ra đến cổng trường, Giang Hựu Đào đã thấy Từ Đại Chủy chờ ở ngoài, vẻ mặt bà ấy buồn bực, hiển nhiên hành trình về nhà mẹ đẻ một chuyến này, không tốt như bà ấy nghĩ.
Từ Đại Chủy tống cổ con trai lớn về, nhìn thấy Giang Hựu Đào, bà ấy vội đi lên.
“Người anh em kia lúc còn nhỏ của thím đã được đưa về cho bác cả Chung cùng thôn thím nuôi làm con thừa tự, bác cả Chung cũng không ngăn ông ta cùng gia đình lui tới, nhiều năm như vậy, thím vẫn không nghĩ đến ông ta lại là người như vậy.”
“Hôm nay thím đến tìm ông ta nói với ông ta chuyện kia, cháu biết ông ta nói gì không, ông ta nói Tiêu Liên Sơn – Cha của Tiêu Tử Thần đã cứu mạng ông ta, đừng nói là gả cho một người thích đàn ông, cho dù giao mệnh cho nhà họ Tiêu cũng đáng.”
“Còn nói gì mà cha nợ con trả.”
Lúc Từ Đại Chủy nhắc đến mấy lời này còn tức giận chết đi được, trên đường về bà ấy còn mắng một tràng.
“Người vợ kia của ông ta cũng không phải người tốt lành gì, một chút chủ kiến cũng không có, chỉ biết khóc, hỏi bà ta nghĩ thế nào, bà ta chỉ lau nước mắt nói không có cách nào, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó.”
Đối với những lời của Từ Đại Chủy, Giang Hựu Đào không chút ngoài ý muốn nào.
Một người có thể vì chính mình muốn báo ân, không chút do dự đưa con gái gả ra ngoài, sau khi con gái phát đạt lại dẫn theo cả nhà bòn rút, ông ta sẽ làm ra chuyện gì, Giang Hựu Đào đều không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cố Niệm Vi tức giận đi theo Từ Đại Chủy mắng mấy câu.
Chờ bọn họ bình tĩnh lại, Giang Hựu Đào hỏi: “Thím à, thím nghĩ thế nào?”
“Đương nhiên là nói cho Tiểu Khê biết, không quan tâm Tiểu Khê nghĩ gì, chuyện này con bé có quyền được biết.”
Chung Thiển Khê là con gái của người anh em Chung Vượng Tài của bà ấy.
Ông ta trọng nam khinh nữ, con gái chưa đến một tuổi nhà bọn họ đã có thằng hai, là một bé trai, từ đây ở trong mắt hai người bọn họ, Chung Thiển Khê có hay không cũng giống nhau.
Nếu không phải bác cả Chung của bà ấy kiên trì nuôi Chung Thiển Khê, Chung Thiển Khê đã sớm bị hai người bọn họ cho đi, năm kia bác Chung mất, nếu không hai kẻ khốn đó đâu dám chà đạp Chung Thiển Khê như vậy?



Bạn cần đăng nhập để bình luận