Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 431 - Tôi sẽ bị đưa đi đâu



Chương 431 - Tôi sẽ bị đưa đi đâu



Chương 431: Tôi sẽ bị đưa đi đâu
Binh lính bên ngoài đi đến nhìn thoáng qua, lại quay về chỗ đứng gác.
Giang Hựu Đào đóng tiếp sóng khí lại, nhưng yêu cầu hệ thống ăn dưa luôn luôn chú ý đến tình huống của Mạnh Lâm Nghi.
Đây là lần đầu tiên hệ thống ăn dưa đồng ý vô điều kiện như thế, ngay cả bao lì xì nó cũng không có hứng thú đi cướp, nhìn chằm chằm vào Mạnh Lâm Nghi, còn không quên ghi chép lại cho Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào ngủ trưa dậy, Mạnh Lâm Nghi cũng dậy, cô ấy đang ăn cơm.
Đồ ăn trong quân đội không tệ, ít nhiều gì cũng có chút dầu mỡ.
Mạnh Lâm Nghi đói bụng một ngày, ăn như hổ đói, binh lính canh gác cho cô ấy đã thay top mới.
Chờ đến 5 giờ chiều, bốn, năm chiếc xe jeep lái vào trụ sở ở chỗ sâu trong ngọn núi này rồi dừng lại, có mấy người quân y đi xuống, mấy người quân nhân lớn tuổi đi theo sau.
La Minh Siêu vội vàng đi lên nói rõ tình hình, một người trong đó là tham mưu Trương gật đầu với La Minh Siêu.
“Trước khi đến đây chúng tôi cũng đã điều tra qua, thân phận của cô ấy không vấn đề gì, trái lại chồng chưa cưới của cô ấy có khả năng lớn là đặc vụ địch.”
Tham mưu Trương tiếp tục nói: “Hai hộp thuốc kia đâu? Có người sử dụng chưa, thật sự có thể cầm máu trong nháy mắt sao? Còn lọ cao trị sẹo nữa, thật sự có thể khiến cho kinh mạch bị đứt một lần nữa phục hồi à?”
Nói xong lời cuối cùng, tham mưu Trương vuốt lên cánh tay mình.
Trong một lần chiến đấu, tay ông ta bị thương nặng, từ đó về sau ông ta lui khỏi bộ đội tác chiến chuyển đến khối văn chức, tay của ông ta không tính là nghiêm trọng, nhưng không còn sử dụng linh hoạt được.
“Phấn cầm máu có thể cầm máu trong nháy mắt, chuyện này chúng tôi đã thử qua. Nhưng hiệu quả của thuốc mỡ trị sẹo còn chưa thể chắc chắn, cần thời gian kiểm trắc.”
Nụ cười trên mắt tham mưu Trương không chút thay đổi: “Có thể cầm máu trong nháy mắt đã rất tốt rồi, có nó chiến sĩ của chúng ta không cần sợ bởi vì mất máu quá nhiều mà hi sinh.”
Tham mưu Trương rất vui.
Trong lúc tác chiến, rất nhiều chiến hữu của ông ta đều vì mất máu quá nhiều, không chờ được nhân viên y tế đến đã hi sinh, hiện tại có phấn cầm máu, thảm kịch như thế sẽ không xảy ra nữa.
Bọn họ bước nhanh về phía trước, đi theo mấy người quân y.
Lúc bọn họ đến, nhóm quân y đang cùng Mạnh Lâm Nghi thảo luận về phấn cầm máu, bọn họ còn làm thí nghiệm, quả nhiên như Mạnh Lâm Nghi và La Minh Siêu nói, cho dù là vết thương lớn cỡ nào, chỉ cần rắc thuốc bột lên, trong nháy mắt máu có thể ngừng lại.
Chờ quân y và Mạnh Lâm Nghi thảo luận xong, tham mưu Trương giữ chặt lấy một người trong đó.
“Lưu đầu to, sao rồi, thành phần của phấn cầm máu này an toàn chứ? Dược liệu khó tìm không?”
Quân y Lưu bị tham mưu Trương gọi là Lưu đầu to đáp: “Không khó tìm, đều là mấy dược liệu thường dùng thấy đầy trên núi, quá trình điều chế cũng không khó, nhưng cụ thể như thế nào chúng tôi còn cần điều chế sau khi thu thập xong dược liệu mới biết được.”
“Vậy nhanh đi đi, La Minh Siêu, cậu phái mấy binh lính đi theo đám người quân y Lưu đi hái thuốc, phải nhanh chóng điều chế ra phấn cầm máu.”
“Vâng.”
Vì thế buổi chiều binh lính không đi huấn luyện, dưới sự chỉ đạo của nhóm quân y đi khắp núi tìm dược liệu.
Nơi đóng quân đèn đuốc sáng rực một đêm, sáng sớm hôm sau, nhóm quân y mở cửa, cười với các chiến sĩ bên ngoài.
Quân y Lưu dẫn đầu cười với tham mưu Trương: “Có thể sản xuất hàng loạt, hiệu quả rất tốt.”
Mạnh Lâm Nghi từ sau lưng quân y Lưu đi ra, tham mưu Trương dẫn theo toàn bộ binh lính chào kiểu quân đội với cô ấy.
Buông tay chào xuống, tham mưu Trương rưng rưng nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô, có phấn cầm máu này, sinh mệnh của các chiến sĩ nhiều thêm một tầng bảo hộ.”
“Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đã báo cáo lên cấp trên tình huống này, chậm nhất là buổi tối sẽ có người đưa cô đi.”
Tham mưu Trương nói xong lập tức đi gọi điện thoại, Mạnh Lâm Nghi nhìn về phía quân y Lưu, có chút thấp thỏm bất an: “Bác sĩ Lưu, tôi sẽ bị đưa đi đâu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận