Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 167 - Đắt khách



Chương 167 - Đắt khách



Chương 167: Đắt khách
Cô gái trẻ tuổi kia còn chưa nói gì, người thanh niên đã cảm thấy quá đắt: “Những người khác bán một phân tiền một cốc, cô bắn thế quá đắt.”
Giang Hựu Đào đã sớm hỏi thăm qua giá cả thị trường, cô nói: “Anh này, tiền nào của nấy, hạt dưa mà anh mua một phân tiền một cốc là nguyên vị, loại này của tôi không giống thế, của chúng tôi là vị ngọt, tốn không ít chi phí mới làm được, không tin anh hỏi qua chị đây ăn ngon không, có đáng giá với số tiền đó không?”
Nắm hạt dưa nhỏ mà Giang Hựu Đào cho, cô gái kia đã ăn hết rồi, cô gái trẻ còn chưa cảm thấy đã nghiền, thấy đối tượng nhìn mình, cô ấy vội vàng gật đầu: “Ăn ngon, mùi vị rất ngon, mua nhiều một chút, lát nữa chúng ta mang về cho chú thím nếm thử, cũng mang cho cha mẹ em một ít, bọn họ cũng chưa từng được ăn hạt dưa ngon như vậy, mua về, bọn họ nhất định sẽ nhìn anh bằng con mắt khác.”
Nam thanh niên vừa nghe đối tượng nói như vậy, nghĩ đến cha mẹ vợ tương lai sẽ vui, anh ta lập tức không cảm thấy đắt nữa, tiền lương của anh ta không thấp, năm phân tiền hai cốc hạt dưa không phải không ăn nổi, bèn nói.
“Tôi mua hai hào.”
Năm phân tiền hai cốc, một hào là bốn cốc, hai hào là tám cốc, khách hàng này đã mua bớt đi một cân, khách hàng lớn.
Đừng xem thường hai hào, Giang Hựu Đào cô mệt chết mệt sống xuống ruột làm việc một ngày kiếm được công điểm chỉ đủ hơn một hào.
Hai hào này là công điểm một ngày của cô, hơn nữa hạt dưa này là do hệ thống khen thưởng, thuộc về buôn bán chắc chắn có lời.
Giang Hựu Đào vui vẻ, tay chân nhanh nhẹn đổ ra tám cốc, vốn dĩ balo căng phồng, trong nháy mắt đã vơi đi một nửa.
Thanh niên trẻ tuổi kia cầm hạt dưa lên nếm, cảm giác đắt vừa rồi kia biến mất, trái lại cảm thấy rất đáng giá, chỉ dựa vào vị ngọt đó, hạt dưa này có giá đó.
“Không cần cầm về cho cha mẹ anh, mang hết về cho cha mẹ em đi, anh nhớ rõ em trai em gái của em thích nhất là ăn đồ ngọt, đến lúc đó bọn nhỏ nhất định sẽ nói tốt cho anh.”
Thanh niên lập tức quyết định đưa hết số hạt dưa này đi lấy lòng cha mẹ vợ tương lai.
Giang Hựu Đào vui vẻ: “Chị à, đối tượng của chị đối xử với chị thật tốt, tôi bán không ít hạt dưa, còn chưa có ai nói muốn mua hạt dưa đưa đến cho cha mẹ vợ nếm thử đâu, chị tìm được người tốt rồi, cuộc sống sau này chắc chắn không kém.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên Giang Hựu Đào bày quán bán hạt dưa, đôi tình nhân này là khách hàng đầu tiên của cô, cũng không cản trở việc cô vui vẻ.
Thanh niên kia nghe xong lời nói của Giang Hựu Đào, ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý nhìn cô gái trẻ, cô gái trẻ cũng nhìn anh ta một cái, cái liếc mắt kia khiến người thanh niên mềm nhũn.
Cẩu lương này Giang Hựu Đào thật sự không muốn ăn, lại đổ cho bọn họ non nửa cốc.
“Về sau mỗi tháng tôi đều sẽ đến đây bán hạt dưa, nếu hai người ăn ngon lại đến quan tâm việc làm ăn của tôi nhé.”
Có hời ai mà không thích, thanh niên vui vẻ đáp: “Được, hạt dưa của cô ăn ngon, đến lúc đó chúng tôi nhất định đến.”
“Vậy cảm ơn hai người, lần sau hai người đến tôi lại đưa ít hạt dưa.”
Đôi nam nữ trẻ tuổi cầm hạt dưa rời đi, Giang Hựu Đào vui vẻ thu tiền vào túi, tiếp tục tìm người mưa.
Từ giữa trưa đến chiều, bà chủ Giang bận rộn thanh lý hàng tồn kho trong balo được hơn phân nửa, chỉ chừa một chút cho mình cắn.
Đợt bán này cô được ba tệ, bằng tiền một tháng công điểm của cô, tiền này nhặt không, Giang Hựu Đào lấy bột mì mà trước đó bỏ vào balo ra, xách đến chỗ bến xe, cô phải đi về.
Xe từ huyện thành về rất đông người, may mắn thân mình Giang Hựu Đào linh hoạt chiếm được một chỗ ngồi nhỏ ở lối đi, vài người không giành được chỗ, chỉ có thể đứng ở chỗ đông đúc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận