Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 252 - Liên hợp



Chương 252 - Liên hợp



Chương 252: Liên hợp
Ánh mắt bác gái cả dừng ở trên người Từ Bảo Châu chỉ biết khóc hu hu, hai đứa con trai của bà ta vì nó mà đi phóng hỏa bị bắt, nhưng từ tối hôm qua đến giờ, Từ Bảo Châu chưa từng hỏi thăm.
Bác gái Từ hận chết đi được.
“Tôi làm chứng, sở dĩ con trai tôi đi phóng hỏa là do Từ Thúy Liên sai khiến, Từ Bảo Châu ở bên cạnh tham mưu.”
Từ Thúy Liên chính là tên của bà cụ Từ, lúc bà ta làm nha hoàn đã tên Thúy Liên, sau khi đến nhà họ Từ, bà ta cũng không sửa tên, chỉ nhiều thêm một cái họ.
Bà cụ Từ khiếp sợ.
“Lý Tam Muội, đầu óc cô có vấn đề hả, ngày hôm qua hai thằng con trai của cô ở trong sân nói buổi tối muốn đi phóng hỏa, chuyện này cả nhà đều nghe thấy, tôi sai chúng nó cái gì? Bảo Châu sai câu nào? Nhà thằng ba qua nói câu gì đi.”
Ánh mắt thím ba Từ nhìn qua bà cụ Từ và chị dâu cả, sau đó hướng về phía bà cụ Từ cười, lộ ra hai kẽ răng trống.
“Mẹ chồng tôi thật sự nói như vậy.
Oán niệm với bà cụ Từ của thím ba còn sâu hơn chị dâu cả của mình.
Lúc nhà anh hai ăn thịt, nhà anh cả bọn họ còn có thể húp canh, nhà bọn họ chỉ có thể ăn xương cốt không có mùi vị gì.
Sau khi bà ta bị ngã gãy răng cửa, Từ lão tam ghét bỏ bà ta xấu, càng thêm lãnh đạm với bà ta, mỗi lần nói sai một câu đều bị Từ lão tam đánh một trận.
Bà cụ Từ biết chuyện còn đặc biệt đứng bên cửa sổ nghe, nói cho con trai mình biết nên đánh vợ như thế nào mới khiến bà ta cảm thấy đau.
Muốn để bà ta đứng ra nói chuyện ư, kiếp sau đi!
Ánh mắt bà cụ Từ nhìn về hai cô con dâu lộ ra ngoan độc.
Cô con dâu cả không sợ bà ta, thím ba Từ cũng không sợ bà ta, cùng lắm thì chia nhà, hoặc là chờ đến khi bà ta được thả ra lại đánh mỗi người mấy cái, có thể khiến bà cụ Từ phải ở đồn công an mấy ngày, đáng lắm.
Đám người bao gồm cả Từ Bảo Châu bị đưa đi, bác gái cả và thím ba Từ liếc nhau một cái, hừ một tiếng, từng người về phòng.
Thím ba Từ vừa mới vào nhà, Từ lão tam đã cho bà ta một cái tát.
Thím ba Từ trốn sang bên cạnh, sau đó một chân đạp ra.
“Từ lão tam, ông cho rằng ông vẫn là Từ lão tam trước kia à? Tôi nói cho ông biết, ông khách khí với ba đây một chút, nếu không bà đây bỏ nhà đi, để xem còn ai gả cho ông không!”
Thím ba Từ đã cất công đi hỏi thăm, kế toán Từ vừa đi, trong nhà lụi bại, lương thực mà trong thôn chia cho Từ Bảo Châu cũng chẳng còn, đợt này kế toán Từ và bà cụ dẫn đầu làm phong kiến mê tín, có thể trở về hay không còn chưa chắc.
Từ lão tam ở trước mặt bà ta lắc lư cái gì, Cúc Lan Hoa bà ta đời này cuối cùng cũng có thể xoay người làm chủ.
Cảm ơn nhà nước, cảm ơn đảng!
Quả nhiên Từ lão tam không dám xuống tay nữa.
Người của cách ủy hội và đồn công an đi rồi, Từ Mãn Thu được đưa đến văn phòng đại đội, mọi người bàn bạc chỗ ở sau này của Từ Mãn Thu.
Thời đại này ai cũng đông con đông cháu, Từ Mãn Thu cũng đã lớn như vậy rồi, ở nhà ai cũng không thích hợp.
Bác gái cả và thím ba Từ đều không phải người hiền lành gì, Từ Mãn Thu đến nhà ai cũng đều có phiền phức.
Sau khi trải qua một vòng thảo luận, đến lượt hội phụ nữ đưa ra ý kiến, chủ nhiệm Vương nói.
“Tôi vừa mới hỏi qua, bên cạnh điểm thanh niên trí thức còn đất trống, như vậy đi, liệu trong thôn có thể bỏ ra vật liệu và sức người, giúp đứa nhỏ Mãn Thu này xây một gian phòng nhỏ không?”
Lời nói của chủ nhiệm Vương khiến cho văn phòng đại đội đều an tĩnh lại trong nháy mắt, sau đó là thảo luận sôi nổi, mười phút sau, bí thư Thẩm dò hỏi kết quả bàn bạc.
Lưu Mãn Trụ nói.
“Chúng tôi đã bàn bạc xong, dựa theo ý kiến của chủ nhiệm Vương, cứ làm như vậy đi.”
Một gian nhà nhỏ không tốn bao nhiêu thời gian, một tuần là xong.
Bọn họ vừa bàn bạc qua, nhất chí đồng ý với ý kiến của chủ nhiệm Vương.
Vẫn là câu nói kia, Từ Mãn Thu đã 16 tuổi, sớm hay muộn cũng phải gả cho người, một khi cô ấy gả chồng, căn phòng kia lại thuộc về trong thôn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận