Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 288 - Ly hôn



Chương 288 - Ly hôn



Chương 288: Ly hôn
Bà Trương tiễn đám người Giang Hựu Đào đến cửa, lúc trở về nhìn vẻ mặt đau khổ của Vương Lập Xuyên, một bàn tay đánh vào gáy cậu nhóc.
“Cháu bày ra cái vẻ mặt khóc tang đó làm gì, bà nội cháu còn chưa chết đâu.”
Vương Lập Xuyên ghé vào trên giường đất lăn lộn.
“Bà ơi, bà nói với cô Giang với cô Cố một cậu, để bọn họ cho cháu chút thời gian nghỉ ngơi, bà xem một ngày chủ nhật vui vẻ, cháu học hết cả buổi sáng.”
Bà Trương à một tiếng, bà ấy nghe Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi nói, thằng nhóc Vương Lập Xuyên này thông minh thì thông minh, nhưng lại không đặt thông minh đó lên việc học, nếu đặt ở trên việc học, sau này nhất định thành minh châu!
Không có chuyện bà Trương để Vương Lập Xuyên nghỉ ngơi, nếu không phải Đào Đào và Vi Vi nói không thể ép đứa nhỏ quá chặt, bà ấy hận không thể để Vương Lập Xuyên học suốt ngày suốt đêm.
“Cháu hết hi vọng đi, cho cháu chơi nửa ngày đã là tốt lắm rồi, cháu đừng đang ở trong phúc lại không biết phúc, cháu xem những người bạn cùng học kia của cháu, có ai giống cháu được hai giáo viên lén kèm thêm.”
Vương Lập Xuyên không nói gì, vốn dĩ thành tích của cậu ở trên lớp không ính là tốt, ở trong lớp cũng chỉ thuộc dạng trung bình.
Sau khi được cô Giang và cô Cố kèm riêng, thành tích học tập của cậu bé đi lên, bài kiểm tra nhỏ lần trước, cho dù thành tích của cả lớp đều đi lên, thứ tự của cậu còn có thể nằm trong top 10.
Vương Lập Xuyên không phải loại người không biết cảm ơn.
Đám người Giang Hựu Đào vừa đi ra khỏi nhà họ Trương đã thấy Lâm Mạn Nhu và Cố Hán Thân từ cuối ngõ nhỏ đi tới.
Giữa hai người cách nhau một cách tay, không ai để ý đến ai, bọn họ vừa đi lĩnh giấy ly hôn, là lãnh đạo cục dân chính tự mình đến làm thủ tục ly hôn cho bọn họ.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
Giang Hựu Đào làm như không biết chuyện gì, cùng Lâm Mạn Nhu chào hỏi.
“Cô Lâm ra ngoài sao?”
Lâm Mạn Nhu không để ý đến cô, sắc mặt cô ta trắng bệch, đi thoáng qua bên người Giang Hựu Đào, vừa rồi đi ra bên ngoài, cô ta nhìn thấy mấy người mặc quân nhân đứng gác gần đó, cô ta không biết sau khi chuyện mình sống lại một đời bị lộ ra, vận mệnh của cô ta sẽ là gì.
Cô ta không nhìn được tương lai, đối với lời thăm hỏi của Giang Hựu Đào, ngay cả xã giao cô ta cũng chẳng buồn làm.
Làm đồng nghiệp với Giang Hựu Đào một tháng, bọn họ còn là hàng xóm, nhưng cô ta và Giang, Cố chỉ là sơ giao, ngày thường gặp mặt ngay cả nói chuyện cũng không muốn nhiều lời với bọn họ.
Trải qua đời trước khiến cô ta cảm thấy phụ nữ xinh đẹp đều đến tranh tài nguyên với cô ta, cô ta rất khó sinh ra ấn tượng tốt với bọn họ.
Ánh mắt Cố Hán Thân lướt qua ba người Giang Hựu Đào, sau đó dừng ở trên người Cố Niệm Vi từng vì anh ta mà bênh vực kẻ yếu, sau đó lập tức đi vào trong.
Lâm Mạn Nhu trở về bắt đầu thu dọn đồ.
Mẹ Cố Lương Thục Phân nhìn thấy được, vội vàng đi lên ngăn cản.
Thấy không ngăn cản được, bà ta sốt ruột chết đi được.
“Hán Thân, vợ con định đi kia, con còn không chạy ra ngăn cản?”
Thấy Cố Hán Thân không nhúc nhích gì, bà ta giận dữ: “Con đó, đứa nhỏ này, sao lại quật cường như vậy, y như cha con, giống như đánh vào lừa vậy!”
Lương Thục Phân nói xong, không đợi Cố Hán Thân đáp lại đã đi ngăn cản Lâm Mạn Nhu, không cho cô ta thu dọn.
“Mạn Nhu à, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động một chút là muốn về nhà mẹ đẻ, lâu dần rồi vợ chồng bồi đắp tình cảm.”
“Có phải Hán Thân chọc giận con không? Con nói với mẹ, mẹ dạy dỗ nó.”
Một tràng lời nói của Lương Thục Phân làm cho trong lòng Lâm Mạn Nhu chua xót.
Lương Thục Phân vẫn luôn là một người tốt, cũng là một người mẹ chồng tốt, đời trước, trước khi cô ta và Cố Hán Thân chưa ly hôn, thật ra bà ta vẫn luôn đối xử tốt với cô ta.
Là cô ta quá không biết đủ, đem oán hận không gả được cho Hoàng Gia Vĩ giận chó đánh mèo lên người nhà họ Cố bên này, đời trước, cô ta đối xử với Lương Thục Phân lạnh lùng, nếu Lương Thục Phân nói nhiều, cô ta sẽ phát cáu, nổi giận.
Sau khi cô ta thuê tiểu viện nhà họ Trương, từ đầu đến cuối chưa từng nấu ăn, là Lương Thục Phân nấu xong cho cô ta lại mang sang, có đôi khi cơm canh không hợp khẩu vị, cô ta sẽ không ăn, nếu Cung Húc Ba ở đó, những đồ ăn đó đều để Cung Húc Ba ăn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận