Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 783 - Phiên ngoại 3



Chương 783 - Phiên ngoại 3



Chương 783: Phiên ngoại 3
Phó Văn Ngạn ở bên cạnh bà ấy khuyên nhủ:
“Đứa bé đã lớn, có tâm tư của mình. Bọn họ ở Tây Bắc lâu như thế, được đồng hương Tây Bắc quan tâm nhiều như vậy, có năng lực muốn trở về phụng dưỡng bọn họ cũng là bình thường. Bà nên cảm thấy tự hào vì bọn họ.”
Thiệu Thanh không nói lời nào.
“Bà không muốn đứa bé tách khỏi cha mẹ, chúng ta dẫn theo đứa bé qua mấy chuyến, đúng lúc 2 năm qua xưởng của bà làm ăn không được tốt lắm, bà cũng bận rộn nhiều năm như vậy cơ thể cũng kém, đã tới lúc về hưu.”
Hai người kết hôn tương đối muộn, Thiệu Thanh lớn hơn Phó Văn Ngạn 1 tuổi, năm nay vừa tròn 50.
Thực ra Thiệu Thanh còn có thể làm việc, nhưng như lời Phó Văn Ngạn nói, xưởng của bọn họ dần làm ăn kém hơn, khoảng thời gian này mỗi lần xưởng mở họp luôn nói về chuyện này.
Hơn nữa cơ thể bà ấy thật sự đã kém, bắt đầu từ năm trước đã không ngừng uống thuốc.
Phó Văn Ngạn nói:
“Thiệu Hoa kết hôn, chúng ta cũng nên về hưu, khi chúng ta còn trẻ nói muốn xem non sông của tổ quốc, mấy năm trước vì cuộc sống vẫn luôn ở nhà, không đi ra ngoài, bây giờ rất đúng lúc.”
Cuối cùng Thiệu Thanh cũng bị thuyết phục: “Anh đi gọi thằng bé buổi tối về ăn cơm.”
Phó Văn Ngạn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thiệu Thanh rửa sạch rau xanh cho vào trong nồi nấu một lát, rồi đi ra ngoài.
Trên bàn cơm, Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa tuyên bố hai người kết hôn vào tháng 9, Thiệu Thanh rất vui vẻ, gắp không ít đồ ăn Giang Hựu Đào thích.
Thời gian chỉ trong nháy mắt đã trôi qua, tháng 9 vẫn rất nóng bức.
Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa rất bận, hai người không chỉ đi làm, còn phải mua đồ trang trí trong nhà.
Nhà Phó Thiệu Hoa mua rất nhỏ, Giang Hựu Đào cũng không định qua đó ở.
Bọn họ đã bàn bạc xong, quyết định vẫn ở nhà cũ, thiết bị lắp đặt ở bên trong do Phó gia đến làm.
Thiệu Thanh quyết định mua toàn bộ điện gia dụng cho Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa.
Tủ lạnh máy giặt nồi cơm điện tivi…
Năm 80 kinh tế tăng lên, mà bắt đầu từ giữa năm 70 quốc gia có một đám người sống lại xuyên việt, dưới khoa học kỹ thuật phương diện dân sinh cũng bắt đầu tăng lên.
Nhiều bệnh nan y mãi đến đời sau mới chữa khỏi hoàn toàn, lúc này đã bắt đầu có thuốc đưa vào thị trường.
Bởi vì chi phí nghiên cứu thấp, giá cả cũng không đắt, người bình thường cũng có thể mua được thuốc và uống thuốc.
Tủ lạnh và các loại đồ điện cũng chậm rãi xuất hiện, tuy hiện giờ giá vẫn hơi đắt, nhưng những thứ này đã đi vào thị trường, qua mấy năm những thứ này có thể tiến vào ngàn nhà vạn hộ.
Lúc trước nhà Giang Hựu Đào có những thứ này, hiện giờ Thiệu Thanh chỉ đổi mới cho cô mà thôi.
Cố Niệm Vi tốt nghiệp xong thì đến hội liên hiệp phụ nữ khu nội thành làm việc, bởi vì cô ấy có kinh nghiệm phương diện này, vừa tiến vào bị trưởng khoa tóm lấy, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Giang Hựu Đào thật sự không bận tâm chuyện bên cô ấy.
Phó Thiệu Hoa tốt nghiệp xong thì ở lại trường học, đã thành giáo viên đại học khoa khảo cổ, thỉnh thoảng theo đám giáo viên xuống nông thôn.
Giang Hựu Đào không có mục tiêu, vô công rồi nghề.
Xưởng hạt dưa cô mở lúc trước vận hành rất tốt, hiện giờ nhãn hiệu của xưởng đã tiêu thụ khắp nơi cả nước, cô vẫn không quản chuyện này, nhưng hoa hồng cô nhận hàng năm tiêu không hết.
Hệ Thống Ăn Dưa nói, đây là thế giới lớn trả lại cho cô.
Giang Hựu Đào thở dài một hơi, trở mình tiếp tục ngủ.
Không có tiền là một phiền não, có tiền cũng phiền não.
Người nào có thể tưởng tượng ra, có một số người không chỉ xinh đẹp, tiền còn nhiều đến mức không biết nên tiêu thế nào.
Giang Hựu Đào thật sự không nghĩ tới có ngày mình có thể lĩnh hội phiền não của người có tiền.
12 tháng 9 dương lịch là ngày đẹp, hôn lễ của Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa định vào ngày này.
Cách kết hôn càng ngày càng gần, Giang Hựu Đào càng ngày càng khẩn trương.
Cố Niệm Vi hiểu cô, bận tới mấy cũng dành thời gian đến thăm cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận