Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 322 - Thành hôn



Chương 322 - Thành hôn



Chương 322: Thành hôn
Chung Thiển Khê vui vẻ đi qua cưỡng chế kéo con chó đen kia.
Đời trước Chung Thiển Khê từng đấu với hổ và sói, một con chó mà thôi, cô ấy muốn chế ngự quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
Con chó đen phát giác được khí tức nguy hiểm, sau khi bị Chung Thiển Khê túm lấy cổ, hoàn toàn không dám động.
Chung Thiển Khê kéo con chó đen đến trước mặt Vu Hội Muội, sau đó kéo Vu Hội Muội qua, một chân đá lên đầu gối bà ta, trong nháy mắt bà ta quỳ xuống đất.
Vẻ mặt Chung Thiển Khê nghiêm túc ấn đầu Vu Hội Muội và con chó đen xuống dập ba cái, lại để hai đầu gối nó khuỵu xuống.
Người vây xem trầm mặc.
Giang Hựu Đào, cùng đám người Cố Niệm Vi, Từ Mãn Thu và Phó Thiệu Hoa đến xem sau đều trầm mặc.
Phó Thiệu Hoa hỏi Giang Hựu Đào: “Cô ấy đang làm gì thế?”
Giang Hựu Đào lời ít mà ý nhiều: “Bà kia nói lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, sau đó Thiển Khê để bà ta bái đường với chó.”
Phó Thiệu Hoa há to miệng, những lời này từ nhỏ anh đã nghe qua rất nhiều, nhưng làm được vẫn là lần đầu tiên anh gặp.
Kiến thức lại nhiều hơn!!!
Cố Niệm Vi vô thức vỗ tay: “Nhân tài mà, trâu bò! Làm ra chuyện mà nhiều năm qua tôi vẫn muốn làm.”
Giang Hựu Đào ung dung đáp: “Ai mà không muốn chứ!”
Lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, con gái được hun đúc trong xã hội mới, có ai mà không thích bắt chẹt lại.
Nhưng như Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, nhiều nhất cũng chỉ tát người ta một cái, Chung Thiển Khê làm như vậy, bọn họ không làm được, ngay bước đầu khống chế chó, bọn họ đã không làm được.
Trong lòng Giang Hựu Đào cảm thán: Vẫn là cô giỏi.
Những lời này Giang Hựu Đào đã nói đến mệt.
Mới đầu Vu Hội Muội còn sững sờ, sau đó bà ta kịp phản ứng được, bà ta giãy dụa, nước mắt trào ra.
Đáng tiếc bà ta ở trong tay Chung Thiển Khê, chẳng khác gì trò vặt.
Sau khi lôi kéo Vu Hội Muội bái đường, cô ấy nghiêm túc nói với Vu Hội Muội.
“Không phải bà nói lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó à, vừa rồi bà mới bái đường với con chó đen kia, hiện tại nó là chồng bà, bà còn không nhanh đi cùng nó à? Vừa rồi bà nói gì?”
“À, dựa theo cách nói của bà, sau này, bà sống là người của chó đen, chết là quỷ của chó đen, mẹ à, cảm ơn tôi đi, tôi biết cha đối xử không tốt với bà, tìm cho bà một người chồng mới, bà có vui không?”
“Bà nhìn bà kia, khóc gì chứ?” Chung Thiển Khê vỗ tay, giật mình hiểu ra.
“Đây chính là vui đến phát khóc trong truyền thuyết sao?”
Vu Hội Muội muốn vươn tay đi đánh Chung Thiển Khê, lại bị Chung Thiển Khê cản lại, từ trước đến nay Vu Hội Muội chưa từng mất mặt như thế.
Chung Vượng Tài không nghĩ đến mọi việc sẽ phát triển theo tình huống này, chân ông ta mềm nhũn, không dám nói gì, chỉ sợ ông ta nói nhiều, Chung Thiển Khê sẽ thật sự kéo ông ta đến nhà họ Tiêu, gả cho Tiêu Liên Sơn.
Ông ta muốn chạy, vừa mới xoay người đã bị Chung Thiển Khê bắt lấy.
Chung Thiển Khê vẫn luôn cảm thấy mình là người có phẩm chất tốt đẹp lấy giúp người làm niềm vui, ở Phượng Chiêu, cô còn giúp bệ hạ đưa ra nhiều lời bình trong sách.
Chẳng phải chính bệ hạ cũng từng khen cô phẩm đức hơn người, dung mạo hơn người đó sao?
“Cha à, không phải cha muốn báo ân à, đi nào, con đưa cha đi, đừng cảm ơn con, giúp người mà thôi, đây là mộ trong không nhiều phẩm cách tốt đẹp của con, cha phải quý trọng đấy.”
“Vừa rồi cha cũng thấy rồi đó, mẹ con nói lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, con để bà ấy gả cho chó, sau này cha không chỉ thêm một người chồng, còn có thêm một người anh em chó, cùng các người sinh sống, nếu mẹ con còn chưa hài lòng, qua mấy ngày nữa con đến cửa tìm một con gà, dù sao con cũng nghe lời bà ấy, dựa theo lời bà ấy mà làm.”
“Cha xem, đứa con gái hiểu chuyện như con có hiếm thấy không? Chính con cũng cảm động.”
Chung Vượng Tài không cảm động, một chút cũng không dám động, quần chúng vây xem đi theo cô ấy đến nhà họ Tiêu, nghe thấy lời cô ấy nói, vẻ mặt giống như táo bón vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận