Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 711 - Thương hại



Chương 711 - Thương hại



Chương 711: Thương hại
Dù sao phiên ngoại, cũng là một phần quan trọng của một cuốn tiểu thuyết.
Giang Hựu Đào xiên Hệ Thống Ăn Dưa một cái: [Nam nữ chính ở thế giới nhỏ này thế nào, tôi sẽ không nhúng tay, nhưng Từ Ngải Hân thật kia tôi phải giúp một tay.]
Ở kiếp trước, Giang Hựu Đào từng thấy nhiều tin tức thi đại học bị thế thân.
Ở trong những tin tức này, người bị thế thân phải qua 30-40 năm mới phát hiện chuyện này, nhưng nhân sinh đã đi qua hơn nửa, nhân sinh của người thế thân bọn họ sống rất tốt, có nhà có xe cuộc sống giàu có, trong ngành cũng được tôn kính, thời gian trôi qua càng ngày càng giàu có.
Nhưng người bị thế thân thì sao?
Cuộc sống của bọn họ đa số đều trôi qua trong không như ý.
Bỗng nhiên phát hiện loại chuyện này, người nào có thể để yên?
Với tư cách là người xem, thấy loại tin tức này thì cho qua, cùng lắm là khiển trách kẻ trộm mà thôi.
Hiện giờ người bị thế thân xuất hiện bên cạnh Giang Hựu Đào, hơn nữa biết rõ sau này người bị thế thân sẽ rơi vào trong hắc ám, nếu cô không vươn tay chỉ sợ sau này suy nghĩ lại, cô thậm chí ngủ đều không ngủ nổi.
Suy nghĩ một lát, một quyết định xuất hiện.
Ngày mùa hè ở thủ đô vẫn còn rất nóng, giữa trưa là ngày rất nóng bức, trong ký túc xá càng như vậy.
Thời tiết nóng bức như vậy mà nằm ngủ ở trên giường, trái lại sẽ ngủ rất say.
Khi Giang Hựu Đào được Cố Niệm Vi gọi dậy đã là buổi chiều, cô quay đầu nhìn bên ngoài, mặt trời vẫn xán lạn thiêu đốt mặt đất.
Cả người Giang Hựu Đào cũng mơ màng nặng nề hơn.
Đây là di chứng của một người tỉnh dậy sau khi ngủ trưa, Giang Hựu Đào không hoảng sợ chút nào, đây là chuyện rất bình thường.
Cô chậm rãi uống một cốc nước sôi để nguội, cả người có tinh thần hơn nhiều.
Phùng Vân Vân cũng tỉnh dậy: “Đào Đào, Vi Vi, lát nữa chúng ta đến thư viện đi?”
Kỳ nghỉ hè này tuy Phùng Vân Vân không trở về, nhưng vì đứa bé và chồng đều ở đây, cô ấy học cũng ít hơn năm trước nhiều.
Lúc này vừa khai giảng, cô ấy gấp không đợi nổi đi đến thư viện.
Trình Lâm Phương, Hà Song Hỉ và Chung Linh Linh nghe thấy lời Phùng Vân Vân nói, cũng dậy khỏi giường.
Kỳ nghỉ hè này bọn họ đều trở về nhà, ở nhà chơi nhiều ngày như vậy, bọn họ đã sớm muốn đến thư viện học bài.
Trương Lâm Tây ra cửa, không ở ký túc xá.
Thời đại này mọi người đều rất hiếu học, Giang Hựu Đào liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói:
“Đi, chúng ta cùng nhau đi.”
Sau khi Giang Hựu Đào nói xong câu đó, thì nhìn về phía Từ Ngải Hân đang ngồi trên giường chải tóc:
“Bạn học Từ Ngải Hân, cô có muốn đi cùng không?”
Tên của Từ Ngải Hân không phải là như vậy, nghe thấy Giang Hựu Đào kêu Từ Ngải Hân, cô ta không thèm quan tâm.
Dáng vẻ của cô ta ở nông thôn không tệ lắm, nhưng đối với Từ Ngải Hân sống lại mà nói là không đủ đẹp, sau khi tới đại học, mấy cô gái trong ký túc xá bọn họ đều không tệ.
Cho dù Từ Ngải Hân không muốn thừa nhận, nhưng Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều đẹp hơn cô ta nhiều.
Chỉ có điều khiến Từ Ngải Hân đắc ý nhất, chính là từ nhỏ cô ta đã nuôi dưỡng mái tóc thật đẹp.
Mái tóc đen bóng, bởi vì thường xuyên tết tóc cho nên khi buông ra chính là kiểu gợn sóng mà người đời sau rất thích.
Tóc của chị gái cô ta khác hoàn toàn, tóc của chị gái cô ta từ nhỏ đã không đẹp, tuy cũng đen nhưng tóc vừa mỏng vừa mềm, nhìn kiểu gì cũng thấy khó coi.
Đáng tiếc là sau này cô ta gả cho Trương Lương Tài, không có thời gian dưỡng tóc, khiến mái tóc của cô ta trở nên xơ rối, khô héo.
Sống lại trở về Từ Ngải Hân quyết định cả đời này mình phải bảo dưỡng mái tóc, giống như con người cô ta vậy, cả đời này của cô ta cũng phải sống hạnh phúc hơn kiếp trước.
Giang Hựu Đào lại gọi lần nữa, Từ Ngải Hân vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chuyện này khiến không chỉ là Cố Niệm Vi, ngay cả những người khác trong ký túc xá đều có sắc mặt không tốt lắm.
Từ Ngải Hân cho bọn họ ấn tượng không tốt lắm, lúc này Giang Hựu Đào gọi cô ta mà cô ta không thèm để ý, càng khiến ấn tượng của mọi người đối với cô ta rơi vào đáy cốc.
Giang Hựu Đào gọi tới lần thứ ba, Từ Ngải Hân mới bất chợt kịp phản ứng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận