Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 142 - Luẩn quẩn



Chương 142 - Luẩn quẩn



Chương 142: Luẩn quẩn
Triệu Xuân Hoa đột nhiên cười, bà ta còn dành thời giờ chỉnh lại quần áo của mình.
Hành động khác thường của bà ta, mọi người đều nhìn trong mắt.
Từ Đại Chủy nghi hoặc hỏi: “Bà ta muốn làm gì vậy?”
“Sao tôi biết được chứ, tóm lại không phải điên đấy chứ?” Thím Tưởng Tứ cực kỳ chán ghét Triệu Xuân Hoa, cho dù Triệu Xuân Hoa có chết trước mặt bà ấy, mắt bà ấy cũng không chớp lấy một cái.
Thím Trương Nhị cũng rất lạnh nhạt, bà ấy hận tất cả những người phụ nữ phá hoại gia đình người khác.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi liếc nhau: “Bà ta sẽ không luẩn quẩn trong lòng đấy chứ?”
“Có khả năng.” Sắc mặt Cố Niệm Vi ngưng trọng, là người đến từ đời sau, bọn họ không cách nào trơ mắt nhìn có người tự sát trước mặt bọn họ, không liên quan đến đạo nghĩa, chỉ cảm thấy sinh mệnh không nên bị giẫm đạp như vậy.
“Chúng ta chú ý bà ta nhiều hơn, nếu thật sự có chuyện gì, chúng ta nhanh chóng xông lên.” Giang Hựu Đào nhỏ giọng nói với Cố Niệm Vi, Cố Niệm Vi cũng đem những lời này truyền đạt cho Lý Vân Anh.
Triệu Xuân Hoa không làm ra hành động khác người nào, bà ta đặt mông ngồi dưới đất, không nhìn Tô Trường Sơn, cũng không nhìn La Học Dân, bà ta cứ như thế nhìn chằm chằm mặt đất đến thất thần.
Bà ta có thể liều chết không nhận, chỉ cần nói bà ta và Tô Trường Sơn không có gì, Chu Nguyệt Mai không thể làm gì bà ta, lại càng không có chuyện Triệu Tiểu Đào.
Nhưng bà ta quá tự tin, bà ta cho rằng đại đội trưởng và Tô Trường Sơn, ít nhất cũng có một người có thể bảo vệ bà ta.
Những năm gần đây không phải đều như thế à? Đối với La Học Dân và Tô Trường Sơn, bà ta biết bọn họ có tình cảm với mình.
Nhưng bà ta không dự đoán được Triệu Tiểu Đào lại tàn nhẫn như vậy, bà ta cho rằng Chu Nguyệt Mai và Triệu Tiểu Đào ném chuột sợ vỡ bình, sẽ không vì bà ta mà chặt đứt tiền đồ của chồng.
Là bà ta sai rồi.
Bà ta nhìn Triệu Tiểu Đào: “Đủ tàn nhẫn.”
Triệu Tiểu Đào cười với Triệu Xuân Hoa: “Không tàn nhẫn sao có thể đánh đổ được bà?”
Triệu Tiểu Đào đã sớm chờ ở bên ngoài, chờ đến khi Triệu Xuân Hoa kiêu ngạo thừa nhận chuyện bà ta và Tô Trường Sơn, Triệu Tiểu Đào mới đi vào, bà ta muốn chính là một kích giết chết, chỉ có khi Triệu Xuân Hoa ở trước mắt bao người thừa nhận, bà ta mới ngã không dậy nổi.
Triệu Xuân Hoa không nói chuyện nữa, Triệu Tiểu Đào đi đến đứng cùng một chỗ với Chu Nguyệt Mai, hai người không nói chuyện, nhưng vào lúc này bọn họ là đồng minh.
Lại trầm mặc.
Triệu Vĩnh Lan cắn xong hạt dưa cuối cùng trong tay mình, bỗng nhiên lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cân nhắc trong chốc lát, cô ta mới nhớ đến.
“Này này, chuyện của mấy người lát nữa lại nói, tiền nợ tôi định khi nào trả vậy?”
Xem náo nhiệt quá nhập tâm, Triệu Vĩnh Lan quên luôn mình là chủ nợ nhà họ Tô.
Lời nói của Triệu Vĩnh Lan khiến cho mọi người hoảng hốt, cũng nhớ đến bọn họ đến đây là để xem náo nhiệt gì trước.
Chu Nguyệt Mai cũng quên mất, nếu để bà ta nói, bà ta vẫn không muốn trả tiền, trước đó bà ta không muốn trả tiền, chẳng phải vì muốn giữ chút tiền trong nhà, đều là vì nhà họ Tô, nhưng bây giờ bà ta đưa Tô Trường Sơn đến công xã, lấy thái độ vừa rồi của thằng cả, chỉ sợ sẽ trách bà ta.
Vậy bà ta cần gì phải giữ lại tiền cho nhà họ Tô?
Để lại số tiền này, còn không biết bị hai vợ chồng kia tính kế thế nào, còn chẳng bằng đưa cho Triệu Vĩnh Lan, sau đó mang đi vốn riêng của bà ta, cũng xem như tích của cải cho con trai út.
Trong nháy mắt Chu Nguyệt Mai đã cân nhắc lợi và hại: “Được, tôi trả cho cô.”
Nói xong Chu Nguyệt Mai về phòng, thái độ thoải mái không giống với bà ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận