Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 495 - Cho thuê



Chương 495 - Cho thuê



Chương 495: Cho thuê
Khỏi phải nói mở miệng khí phách cỡ nào, nhưng hành động thì không có, cùng lắm là vừa rồi khi Chu Ngọc Dĩnh ném đồ có đề phòng Giang Hằng đánh người.
Chu gia cũng không có ai, thầy Lý thật sự không yên tâm.
Chu Ngọc Dĩnh hơi do dự, nếu cô đến ký túc xá gia đình của trường ở, không biết nhà cô sẽ bị chà đạp như thế nào.
Diện tích của nhà trong thành phố có hạn, đứa bé sinh hết đứa này tới đứa khác, rất nhiều người là hai ba gia đình ở chung với nhau.
Nhất là nhà chồng bà Vương bên cạnh, ba đứa con trai của bà ta ở cùng nhau, hiện giờ có gia đình của mình, cũng chen chúc trong một ngôi nhà.
Bà Vương đỏ mắt nhà cô ấy đã lâu.
Sau khi ông nội bà nội không còn, bà Vương còn tới cửa muốn đổi nhà với cô.
Ngoài miệng nói rất tốt đẹp, không phải là muốn chiếm tiện nghi.
50 tệ đã muốn dùng nhà một tầng rách nát đổi nhà hai tầng của cô ấy.
Bây giờ cô rời đi, chỉ sợ chưa đến tối ngày mai, bà Vương đã cạy khóa chuyển vào ở.
Con trai bà ta là chủ nhiệm của quản lý đường phố, con gái cũng có quan hệ với cục công an, đến lúc đó sẽ không nói rõ.
Giang Hựu Đào đọc toàn bộ sách, biết rõ lo lắng của cô ấy, lập tức nói:
“Cô Chu, hay là cô cho thuê nhà đi, tầng hai thêm cánh cửa khóa lại. Như vậy có thể bảo vệ đồ đạc của cô, cũng bảo vệ nhà ở của cô.”
Chu Ngọc Dĩnh động tâm.
Nhà cô ấy tầng một có hai gian phòng ở, một gian to một chút, cửa sổ rất to, một gian nhỏ hơn, là căn phòng Giang Hằng ở lúc trước.
Ngoài ra còn có phòng bếp phòng khách nhà vệ sinh, còn có một phòng để đồ linh tinh, muốn làm một cánh cửa ở tầng hai cũng không phải không được.
Cô Trịnh vỗ tay:
“Chồng của tôi có một chiến hữu mới chuyển nghề đến huyện thành chúng ta, vợ con đều là hộ khẩu nông thôn, nhà của cục công an khó mà lấy được, trong thời gian ngắn cũng khó lấy được số. Có cần tôi đi nói với anh ta một câu, bảo anh ta thuê nhà hay không?”
“Cô yên tâm, tôi từng gặp chiến hữu kia rồi, tuyệt đối là người tốt. Đồ trong nhà cô anh ta tuyệt đối không chạm loạn, vợ và con anh ta cũng không phải người sẽ chạm linh tinh còn nghịch ngợm.”

Lời nói của cô Trịnh khiến Chu Ngọc Dĩnh động lòng, trong khoảng thời gian ở chung với Giang Hằng, Giang Hằng có tính cách gì cô cũng biết được bảy tám phần.
Cô cũng sợ Giang Hằng không từ thủ đoạn, vì vậy đồng ý với cô Trịnh.
Cô ấy đi thẳng tới cục công an tìm chồng cô ấy, chồng cô ấy nghe xong lời vợ nói, lập tức gọi chiến hữu của anh ta ra.
Chiến hữu của anh ta nghe xong có nhà để thuê, lập tức đi theo vợ chồng cô Trịnh.
Anh ta tên Hà Kiến Bang, đã từng ra chiến trường, trên mặt có vết sẹo tương đối rõ ràng, thoạt nhìn như hung thần ác sát.
Bà Vương vẫn luôn ở trong sân nhà mình nghe động tĩnh, nghe thấy mọi người khuyên Chu Ngọc Dĩnh đến ký túc xá trong trường học, khỏi phải nói bà ta vui cỡ nào.
Nhưng sau đó lại nghe có người đề nghị cho thuê nhà, lập tức nhổ nước bọt.
Bà ta cảm thấy những giáo viên này đúng là nhiều chuyện, đi quản chuyện không liên quan tới mình.
Bà Vương ngấp nghé nhà của Chu gia đã lâu, bà ta nằm mơ cũng muốn dọn nhà mình đến nhà của Chu Ngọc Dĩnh.
Khi bắt đầu phong trào bà ta muốn con trai bà ta đi tố cáo Chu gia, đuổi Chu gia ra khỏi ngôi nhà này, đáng tiếc không như mong muốn.
Tuy nhà Chu Ngọc Dĩnh từng là phú thương trong huyện thành, nhưng mà Chu Ngọc Dĩnh có một chú út từng ra ngoài tham gia quân ngũ, đã thành liệt sĩ hi sinh thân mình vì nước.
Chu gia với tư cách là người nhà của liệt sĩ, tuy được định giá là nhà tư bản, nhưng giai đoạn đầu dựng nước cũng quyên góp sản nghiệp trong nhà, ngoại trừ ngôi nhà ra thì không còn gì khác, bọn họ muốn cướp cũng không có cách nào.
Sau khi ông bà nội của Chu Ngọc Dĩnh chết đi, bà Vương còn muốn tới cửa lừa gạt Chu Ngọc Dĩnh, kết quả người ta không mắc mưu.
Mấy năm nay bà Vương vẫn luôn hối hận, nếu cháu nội bà ta lớn hơn ba bốn tuổi, con trai ít đi mười tuổi, bà ta nhất định khiến Chu Ngọc Dĩnh làm dâu nhà bà ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận