Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 54 - Chạy trốn



Chương 54 - Chạy trốn



Chương 54: Chạy trốn
Cô sống ở cô nhi viện, nhưng cô nhi viện cũng là nhà lầu, chưa từng có tình huống nóc nhà bị dột ngày mưa, nhìn thấy trời mưa, cô căn bản không nghĩ đến vấn đề đó.
Lý Vân Anh nhìn qua ký túc xá một lượt, lúc này cô ta mới thở phào một hơi: “May mà hai tháng trước phòng này của chúng ta mới được tu sửa qua, xem như vững chắc.”
Điểm thanh niên trí thức mà bọn họ ở là gạch xanh nhà ngói, ở trong thôn ngoại trừ văn phòng đại đội, đây là nhà tốt nhất, nhưng cho dù là căn nhà tốt nhất vẫn sẽ bị dột.
Trước kia vào đầu xuân bọn họ không kiểm tra tu sửa, cho nên vào mùa mưa tháng năm nhà ở gặp phải cảnh mưa dột.
Sau khi mưa tạnh bọn họ tốn hơn nửa này mới tu sửa lại xong.
Giang Hựu Đào không hiểu những thứ này, cô cảm thấy kiến thức của mình vẫn chưa đủ uyên bác, loại chuyện như phòng ở bị dột lúc trời mưa, cô không cách nào xử lý được. Giang Hựu Đào cảm thấy mình cần học hỏi nhiều hơn.
Dù sao một người ế bền vững từ trong bụng mẹ, cô tạm thời chưa có ý định tìm đối tượng.
Mười phút trôi qua, mưa tạnh, bầu trời mây đen giăng kín lộ ra chút màu xanh, Lý Vân Anh vào vườn lấy một ít gừng đi về phía nhà bếp: “Chúng ta nấu canh gừng uống, đừng để bị cảm.”
Ở niên đại thiếu thốn thuốc như bây giờ, mọi người đều cho rằng uống canh gừng là phương pháp hữu hiệu nhất để phòng bệnh.
Sau khi nấu canh gừng xong, Giang Hựu Đào uống một bát to, ba người Triệu Vĩnh Lan và Trương Tuệ Tuệ cũng đã quay về, quần áo bọn họ dính mưa, vừa vào nhà đã đi thay quần áo.
Lý Vân Anh bảo bọn họ uống canh gừng, cô ta nấu một nồi to, đủ cho mọi người uống.
Uống canh gừng xong, cả người ấm áp, Giang Hựu Đào nằm ở trên giường đất ngủ thiếp đi, trước khi ngủ cô còn đang suy nghĩ đến vấn đề, nhân viên bưu điện nói, 2 – 6 tiếng sau khi gửi điện báo thì bên kia sẽ nhận được, không biết Ứng Triều Vinh và Ứng Thái Hà có nhận được hay không.
Trong lúc Giang Hựu Đào đi vào giấc ngủ, ở cách huyện thành 20 km, Cố Niệm Vi đang trải qua một đợt chạy trốn.
Trong không gian của Cố Niệm Vi mang theo rất nhiều vật tư, nhưng cô ấy lại không có tiền của niên đại này.
Đời trước cô ấy dựa vào cho thuê nhà cơm áo không lo, đời này cô ấy trở thành một tiểu thanh niên trí thức cha không thương mẹ không yêu, chấp niệm lớn nhất của Cố Niệm Vi chính là mua nhà ở.
Nhưng lúc này đây cô ấy không có ý định về quê hương kiếp trước mua nhà, tầm mắt của cô ấy dừng ở nơi phồn hoa hơn như Thủ Đô hay Thân Thành.
Thế nhưng hai nơi này, một là thủ đô của quốc gia, một là đô thị quốc tế, giá nhà không rẻ, cô ấy muốn dựa vào bất động sản để làm giàu, như vậy nhất định phải tích góp đủ tiền trước khi cải cách mở cửa.
Đầu cơ trục lợi từ những vật tư trong không gian chính là con đường tắt kiếm tiền duy nhất trong lúc này của cô ấy.
Trong không gian của cô ấy có không ít đồ trang điểm, tóc giả, mỗi lần trước khi đi bán vật tư đầu cơ trục lợi, cô ấy đều sẽ cải trang qua cách ăn mặc.
Trong một năm sống ở niên đại này, việc buôn bán của cô ấy vẫn luôn làm rất thành công, tiền trong tay cô ấy cũng càng lúc càng nhiều, thế nhưng còn chưa đủ.
Thật vất vả xuyên qua một lần, vương phủ thủ đô, biệt thự Thân Thành, cô ấy đều muốn, không chỉ một căn.
Lần này cô ấy đến huyện thành một chuyến là để gặp nhân viên quản lý chợ đen khá nổi danh ở Cáp tỉnh, anh ta muốn nửa tấn gạo tinh, mà vừa hay cô ấy lại có.
Nửa tháng trước bọn họ đã bàn bạc giá cả xong, lần này cô ấy đến là để giao hàng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận