Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 523 - Hẹn hò 3



Chương 523 - Hẹn hò 3



Chương 523: Hẹn hò 3
Phó Thiệu Hoa lặng lẽ nói với Giang Hựu Đào:
“Ông Tằng là chiến hữu của ông nội anh, sau khi kết thúc kháng chiến ông ấy trở về kế thừa tiệm ăn nhỏ nhà mình. Mì thịt dê này ông ấy sẽ làm mỗi ngày, nhưng mà số lượng không nhiều, không phải thực khách quen thuộc sẽ không ăn được.”
“Tiểu Hoa, hai đứa vào nhà ngồi trước, mì lát nữa là xong ngay.”
“Vâng ạ.” Phó Thiệu Hoa dẫn theo Giang Hựu Đào vào phòng, đó là phòng một giường đất, khoảng 8 mét vuông, vào cửa là cởi giày, cởi giày xong là lên giường, trên giường có trải chiếu bện.
Trong phòng có rất ít đồ đạc, ngoại trừ một chiếc giường đất sát tường ra, thì bày mấy cái bàn thấp, trên mỗi bàn thấp có một bát dầu ót, một bình dấm chua, hai lọ tỏi.
Phó Thiệu Hoa kéo Giang Hựu Đào tìm bàn ngồi xuống, Giang Hựu Đào cởi áo khoác trên người ra, vừa ngẩng đầu thì Phó Thiệu Hoa cũng cởi áo khoác bên ngoài.
Ngày hôm nay anh cũng ăn mặc tỉ mỉ, áo khoác lông lạc đà màu đen, áo len cổ tròn màu xám cùng với quần màu đen vừa người, phối thêm đôi giày da, anh mặc như vậy đi trên đường không biết chọc bao nhiêu cô gái liếc nhìn.
Mái tóc cũng được chải chuốt cẩn thận, cả người vừa đẹp trai vừa tinh xảo, hai người chỉ mới gặp nhau một lát, Giang Hựu Đào cũng không biết mình đã nhìn anh bao nhiêu lần.
Giang Hựu Đào nhìn Phó Thiệu Hoa: “Tay của anh đau không?”
Ngày hôm qua đều là Phó Thiệu Hoa làm việc nặng, Giang Hựu Đào đoán cánh tay của anh rất đau.
Phó Thiệu Hoa cảm nhận một lát thấy cánh tay hơi đau, cười nói: “Một chút, không sao đâu, qua hai ngày là đỡ hơn.”
Phó Thiệu Hoa như vậy, khiến Giang Hựu Đào rất muốn trêu chọc anh:
“Nhưng mà hạt dưa của chúng ta còn chưa xào hết, buổi sáng chúng ta đi xem phim, buổi chiều còn phải làm việc nữa!”
Phó Thiệu Hoa sớm đã chuẩn bị tư tưởng: “Anh vẫn có thể làm.”
Phó Thiệu Hoa nghĩ, trong bốn bọn họ ngoại trừ anh ra, tất cả đều là phụ nữ yếu ớt, những việc nặng anh không làm thì ai làm?
Cho nên anh không từ chối.
Hạt dưa không ít, Phó Thiệu Hoa quyết định buổi tối tăng ca, nấu hết hạt dưa, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến Giang Hựu Đào ngày mai đi làm, ngày mai anh cũng có thể nghỉ ngơi thêm một ngày.
Đến lúc đó anh dẫn Giang Hựu Đào đi ra ngoài chơi một lát, như vậy sau này khi hồi tưởng lại tuổi trẻ, mới không cảm thấy tiếc nuối.
Giang Hựu Đào nhìn Phó Thiệu Hoa, trong mắt tràn ngập sùng bái: “Đồng chí Phó Thiệu Hoa, anh đúng là lợi hại.”
Từ nhỏ một chị gái tương đối chăm sóc Giang Hựu Đào đã nói về yêu đương lúc cấp 2, cô ấy từng truyền thụ cho Giang Hựu Đào kinh nghiệm, cần đàn ông nghe lời, em không thể mạnh bạo được, cần dùng cùng lúc nhiều biện pháp mềm cứng rắn.
Phải thường xuyên khen ngợi anh ta, đàn ông một khi được khen, tự tin sẽ bùng nổ, đến lúc này em lại bảo anh ta làm gì đó, anh ta sẽ đặc biệt nghe lời.
Khen ngợi không quản dùng thời điểm, nhưng thái độ cứng rắn một chút, đàn ông có lúc rất tiện, nói chuyện tử tế anh ta sẽ không nghe, cần phải mắng hai câu anh ta mới thoải mái.
Đương nhiên cũng có loại ngu ngốc khen anh ta tưởng thật được một tấc muốn tiến một thước, cho rằng mình là lão đại lão nhị gì đấy, đến lúc này người đàn ông này sẽ vô dụng, đạp anh ta, nếu không thời gian lâu dần sẽ biến thành bảo mẫu của anh ta.
Anh ta sẽ giống như chủ nhân vênh mặt hất hàm sai khiến, chỉ nghĩ thôi đã tức giận.
Loại đàn ông này cần làm gì?
Cho nên có chút manh mối đến lúc nên lùi phải lùi.
Ngàn vạn lần đừng nghĩ tới chuyện thay đổi một người đàn ông, vô dụng thôi, bản tính đã như vậy, có thể thay đổi một người đàn ông, làm chuyện gì mà không thành công?
Lãng phí thanh xuân của mình vào một người đàn ông, là chuyện không đáng nhất.
Trước đây Giang Hựu Đào cảm thấy trên thế giới này không có người đáng giá để cô hạ mình dỗ dành, nhưng nếu hiện giờ người này đổi thành Phó Thiệu Hoa, Giang Hựu Đào nguyện ý dỗ dành một chút.
Phó Thiệu Hoa nghe Giang Hựu Đào khen ngợi anh, có chút ngượng ngùng.
Anh ưỡn ngực, cảm thấy hình tượng của mình lập tức cao hơn:
“Sau này nấu hạt dưa cũng để anh làm cho, làm chuyện này vất vả, đừng để mình mệt.”
Phó Thiệu Hoa vừa dứt lời, ông Tằng bưng khay gỗ tới, phía trên là hai bát mì nóng hổi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận