Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 376 - Mộng



Chương 376 - Mộng



Chương 376: Mộng
Chu Xảo Xảo không nhịn được mà cười cười: “Được ạ.”
Có người phụ nữ nào mà không hy vọng lúc kết hôn có một hôn lễ long trọng đâu?
Mặc dù Chu Xảo Xảo không để ý, nhưng trong lòng vẫn có chút mong chờ.
Ngưu Tuấn Chính cơ bản đã thoát khỏi Đường Uyển, Giang Hựu Đào cũng bỏ dưa tệ ra để hệ thống ăn dưa đưa mộng phù dán lên người Đường Uyển.
Dù sao cũng là sản phẩm của thế giới tu chân, phù chú vừa dính lên người cô ta đã đi vào bên trong cơ thể, nhìn ở ngoài không nhận ra được gì.
Trong tài khoản của Giang Hựu Đào nhiều thêm 100 dưa tệ, Giang Hựu Đào không hiểu ra sao, hệ thống ăn dưa giải thích.
“Đây là quà cảm ơn của thế giới nhỏ thứ bảy, cô đừng chê ít, tất cả năng lượng của nó đã hao tổn trên người Đường Uyển, hiện tại cũng chỉ có thể lấy ra được từng này, nó nói cô đã làm chuyện mà nó vẫn luôn muốn làm, cho nên nó rất vui, nó xin để Đường Uyển mơ mấy giấc.”
Tự nhiên được thêm một khoản tiền, Giang Hựu Đào rất hào phóng.
“Theo ý nó đi, nó muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.”
Hiển nhiên ý thức của thế giới nhỏ thứ bảy rất hiểu Đường Uyển, lúc còn sống cô ta chú ý đến việc sinh con và nhà chồng coi trọng.
Thậm chí nhà chồng coi trọng còn chiếm tỷ lệ không nhỏ.
Vậy hãy để cho cô ta gả tốt, là con cháu nhà quyền quý, chồng anh tuấn. Lúc cô ta gả đến rất được cha mẹ chồng yêu thích, nhưng bởi vì không thể sinh, cha mẹ chồng chán ghét mà vứt bỏ cô ta, chồng có người mới, cả người cô ta bôn ba trên đường khám bệnh.
Đáng tiếc vẫn vô dụng như cũ, đến cuối cùng chỉ có thể im hơi lặng tiếng giúp người ta nuôi con, gia nghiệp lớn mạnh cô ta gây dựng chỉ có thể để con người phụ nữ khác sinh ra chiếm hời, giống như lúc cô ta ở cổ đại còn chưa xuyên không đến, của hồi môn của mẹ cô ta đều dùng để nuôi thứ nữ của cha.
Lúc Đường Uyển tỉnh lại còn cực kỳ khó chịu, trong lòng sợ hãi, không nhịn được mà nghĩ nếu mình thực sự không sinh được con thì nên xử lý như thế nào, thấp thỏm hai ngày, cô ta lại nằm mơ.
Lần này cô ta gả đến một gia đình có hai anh em, dáng dấp hai anh em đẹp trai, nhưng gia đình quá nghèo không lấy nổi vợ, bọn họ gom hết tiền cưới cô ta về, sau khi lấy về để cô ta làm vợ chung cho hai anh em.
Vì vậy cô ta sinh hết đứa này đến đứa khác, thời gian nghỉ giữa chừng cũng không có.
Chồng cô ta không coi cô ta là con người, chẳng những phải dẫn theo đứa nhỏ làm việc nhà nông còn thường xuyên bị đánh.
Cô ta chỉ đơn thuần là công cụ sinh đẻ, lúc anh em họ không có tiền nuôi con, thậm chí còn bán cô ta cho mấy người đàn ông độc thân khác trong thôn.
Ở trong giấc mộng này, rốt cuộc cô ta đã hoàn thành tâm nguyện của mình, cô ta vẫn luôn sinh con, sinh đến lúc 50 tuổi, nhưng những đứa nhỏ kia, không đứa nào gọi cô ta là mẹ, không ai để ý đến cô ta, thậm chí ngay cả một người chồng nghiêm chỉnh cô ta cũng không có, càng đừng nói đến việc được nhà chồng coi trọng.
Cuối cùng Đường Uyển cũng cảm thấy sợ hãi.
Mộng cảnh cứ lần lượt đến, thời gian dần qua, cô ta lựa chọn thoát đi, nhưng vô dụng, cô ta vẫn không thoát khỏi vận mệnh sinh đẻ cho đàn ông.
Hai cảnh trong mơ đan vào nhau, Đường Uyển chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh trong mơ sẽ hiện lên trong đầu cô ta.
Giấc mộng mà cô ta gả vào nhà quyền quý kia, còn chưa đợi cô ta vui vẻ vì thoát khỏi vận mệnh chung vợ, cô ta đã rơi vào cảnh không cách nào sinh đẻ, bị người chán ghét vứt bỏ.
Trong thế giới chung vợ, còn chưa đợi cô ta may mắn vì có thể sinh, cô ta đã bị bắt ở trong ma chướng đàn ông, không cách nào trốn thoát.
Mặc dù thế giới nhỏ số bảy có chút phế vật, nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa, hai cảnh trong mơ của Đường Uyển vô cùng chân thực, chân thực đến mức làm cho Đường Uyển cảm thấy đó là hai lần xuyên không của cô ta, những cuộc sống kia, cô ta đã từng phải trải qua.



Bạn cần đăng nhập để bình luận