Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 57 - Đường đỏ



Chương 57 - Đường đỏ



Chương 57: Đường đỏ
Lý Vân Anh đưa ra ý kiến: “Triệu Vĩnh Lan không biết nấu cơm, vậy sau này chúng ta không cần cô ấy nấu cơm nữa, vậy chúng ta cứ dựa theo lịch trước kia nấu, nhặt củi và gánh nước sinh hoạt, Triệu Vĩnh Lan, cô chọn một trong hai đi.”
Cả hai việc này, Triệu Vĩnh Lan đều không muốn chọn, cô ta muốn không phải làm gì, chỉ chờ ăn, nhưng cô ta đã biết nơi này không phải xưởng tivi, không ai nuông chiều cô ta.
Một lúc lâu sau cô ta mới đáp: “Tôi nhặt củi.”
Từ lập thu Đông Bắc đã bắt đầu lạnh, ở thời đại thiếu hụt than đá như bây giờ, tầm quan trọng của củi không cần nói cũng biết.
Người trong thôn đi trên đường nhìn thấy một cành cây dài bằng một gang tay đều sẽ mang về nhóm lửa.
Triệu Vĩnh Lan chỉ nghĩ đến việc mỗi ngày phải nhặt củi cho điểm thanh niên trí thức đã cảm thấy phiền chán, cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt, cô ta quay người chạy ra ngoài, Chu Chấn Viễn ở trong đám người nhìn thoáng qua Giang Hựu Đào, sau đó lặng lẽ đuổi theo.
Dựa theo sắp xếp của điểm thanh niên trí thức, sau khi Triệu Vĩnh Lan nấu xong sẽ đến lượt Giang Hựu Đào, hiện tại Triệu Vĩnh Lan không nấu, Giang Hựu Đào để Triệu Vĩnh Lan thu dọn tàn cục sau đó xắn tay áo nấu cơm.
Cô lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ bọn cô đã phải làm việc trong khả năng của mình, đến chín tuổi, vừa mới cao hơn bệ bếp, bọn cô đã phải bắt đầu học nấu cơm, người từ trong cô nhi viện đi ra, phần lớn đều có tay nghề nấu ăn không tệ.
Sau khi ra xã hội, cho dù không có tiền, chỉ cần có gạo, có đồ ăn, bọn họ không chết đói được.
Rất nhanh một nồi cháo đã được nấu xong, Giang Hựu Đào cắt một ít dưa muối mà trước kia đám người Lý Vân Anh làm, lại qua vườn rau xanh cắt một nắm lá hẹ về xào.
Vội vàng ăn xong bữa cơm cơm đã đến lúc bắt đầu làm việc, nhóm thanh niên trí thức vội vàng đi tập hợp, các xã viên đã sớm đến đó, Giang Hựu Đào vội vã đến tổ hai tìm Từ Đại Chủy báo danh.
Từ Đại Chủy bỏ vào trong tay cô mấy quả táo đỏ: “Cây táo đỏ nhà thím chín, mang cho cháu một ít nếm thử.”
Giang Hựu Đào hào phóng, sau khi cùng đám người Từ Đại Chủy quen thân, về sau có chút đồ ăn vặt gì đó sẽ cầm chia cho bọn họ.
Những vật kia đến tay bọn họ, bọn họ chỉ ăn một miếng, cực kỳ quý trọng gói về nhà chia cho cháu ăn.
Bọn họ cũng không phải người không biết tốt xấu, những ngày này bọn họ không ít lần mang đồ ăn cho Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào bỏ vào trong miệng cắn một miếng, vị chua ngọt, còn rất giòn.
Đại đội trưởng khiêng cờ đi ở đằng trước, thím Tưởng Tứ đi đến gần Giang Hựu Đào, lén hỏi Giang Hựu Đào: “Du Đào à, có phải cháu có phiếu đường đỏ đúng không, thím có thể mua lại của cháu không?”
Con gái thím Tưởng Tứ mới sinh đứa thứ ba, thời đại này đường đỏ khó mua, con gái bà ta ở cữ mấy lần mà chưa một lần được ăn trứng chần nước sôi đường đỏ. Thím Tưởng Tứ đau lòng không thôi.
Lúc Giang Hựu Đào xuống nông thôn, Ứng Thái Hà cho cô đường đỏ, cô vẫn luôn đặt ở trong không gian không ăn, nghe thấy thế liền nói.
“Có, chẳng qua cháu không có nhiều, chỉ có nửa cân, nếu thím không chê, buổi chiều cháu lấy qua cho thím.”
Thím Tưởng Tứ vui mừng khôn xiết đáp: “Đứa nhỏ này cháu nói gì thế, cháu có thể cho thím, thím cảm ơn còn không kịp nữa là, đâu dám ghét bỏ? Cháu yên tâm, bên ngoài giá bao nhiêu, thím sẽ cho cháu thêm, tuyệt đối không để cháu chịu thiệt.”
Đường luôn là mặt hàng hút khách, ở chợ đen cho dù có dùng nhiều tiền cũng chưa chắc mua được, thím Tưởng Tứ đã bảo con trai mình đi hai chuyến nhưng đều không mua được, cho Giang Hựu Đào thêm một ít tiền, sau này mở miệng cũng dễ hơn.
Trí tuệ phụ nữ nông thôn thể hiện ở các phương diện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận