Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 590 - Ghi lỗi



Chương 590 - Ghi lỗi



Chương 590: Ghi lỗi
Giang Hựu Đào thích nhất là đánh chó rơi xuống nước, dưới cái nhìn của cô, Ninh Lôi giống như Đỗ Tầm An, đều không phải loại tốt đẹp gì.
“Dì à, cháu tố cáo, vừa rồi chúng cháu đang ngủ, hai bọn họ xông vào, còn nhìn loạn trong phòng với vẻ hèn mọn bỉ ổi!”
Cố Niệm Vi và Chung Linh Linh đi ra làm bằng chứng, dì quản lý ký túc xá lại hỏi Phùng Vân Vân và Trình Lâm Phương, hai bọn họ cũng gật đầu.
Lúc này vẻ mặt bà ta càng nghiêm túc:
“Chuyện này không thể bỏ qua như vậy, phải xử lý thật nặng, nếu không sau này mọi người đều đến ký túc xá của nữ thì xử lý thế nào? Xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
Lúc này trường học vẫn có ủy ban cách mạng, tới tận sang năm ủy ban cách mạng mới rời khỏi sân khấu lịch sử.
Đỗ Tầm An bị dẫn đi, sắc mặt anh ta tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán xuống.
Hiện giờ tội lưu manh là tội rất nghiêm trọng, anh ta biết rõ.
Lúc này anh ta vô cùng hối hận, đặc biệt hối hận, vì sao ngày hôm nay lại đi tìm Ninh Lôi, vì sao khi Ninh Lôi biểu hiện mình không khuân nổi hành lý, anh ta lại xung phong nhận việc giúp đỡ.
Anh ta cũng rất hối hận, vì sao vì một chút tò mò, thấy dì quản lý ký túc xá đang chợp mắt, anh ta làm như không thấy đi thẳng lên lầu.
Cuối cùng anh ta cũng hối hận, vì sao khi thấy bạn cùng phòng của Ninh Lôi là Giang Hựu Đào ép anh ta bồi thường tiền trên xe lửa, anh ta cho rằng cô sẽ thẹn thùng, cho nên ánh mắt bất chấp mọi thứ nhìn loạn khắp nơi.
Với tư cách là đương sự, đám Giang Hựu Đào cũng phải đến văn phòng của ủy ban cách mạng nói rõ tình hình.
Ký ức phủ bụi nhiều năm của Ninh Lôi cuối cùng cũng quay trở về, cô ta đã nhớ tới, tội lưu manh ở thời đại này nghiêm trọng cỡ nào.
Cô ta không thể để Đỗ Tầm An bị định tội danh này được.
Nếu bị định tội này, anh ta chắc chắn không thể học đại học được.
Với hiểu biết của cô ta về Đỗ Tầm An, đến lúc đó Đỗ Tầm An chắc chắn sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên người cô ta, đến lúc đó cô ta sẽ không vứt bỏ được Đỗ Tầm An.
Ninh Lôi không muốn tái giá với Đỗ Tầm An, đời này cũng không muốn dây dưa với Đỗ Tầm An nữa.
Khi xuống lầu, cô ta kéo lấy cánh tay của người đi trước:
“Bạn học, bạn học, bạn trai của tôi thật sự không có ý đùa giỡn lưu manh. Anh ấy chỉ đơn thuần xách hành lý lên ký túc xá giúp tôi mà thôi. Lát nữa bị hỏi tới, cô có thể nói đây là chuyện không đúng hay không? Tôi cho cô tiền!”
Ninh Lôi lấy một xấp tiền trong túi ra, mệnh giá lớn nhất là đại đoàn kết, trừ chuyện đó ra còn có đủ loại tiền, dựa theo độ dày phải tới 50 tệ.
Người bị cô ta nắm lấy là Phùng Vân Vân.
Điều kiện nhà cô ấy không được tốt lắm, sau khi xuống nông thôn chưa được 2 năm, cô ấy cũng vì không chịu được cực khổ gả cho tiểu đội trưởng đội sản xuất của bọn họ, cô ấy về nông thôn năm 74.
Tin tức thi đại học truyền tới xong, cô ấy bắt đầu chuẩn bị.
Chồng cô ấy vẫn luôn không cho phép cô ấy thi đại học, cho nên ban ngày cô ấy đều ôm đứa bé lén học, đến ngày thi, cô ấy lấy tiền cho một bà cụ góa bụa trong thôn bảo bà ta trông đứa bé giúp, sau khi thi xong mỗi ngày cô ấy đều đến bưu cục.
Cầm được thư thông báo trúng tuyển xong, cô ấy giấu đi, lại tìm cơ hội nhận được thư giới thiệu từ chỗ đại đội trưởng.
Sau khi cầm được thư giới thiệu, cô ấy không dừng lại một giây, cô ấy về nhà cầm tiền rời đi.
Cô ấy mới 20 tuổi, còn rất trẻ, cô ấy xuống nông thôn vốn là lựa chọn bất đắc dĩ, tuy cô ấy rất yêu con trai, nhưng cô ấy không có khả năng vì đứa bé mà ở nông thôn cả đời.
Từ nông thôn đến thủ đô mấy ngày, cô ấy đã tiêu gần hết số tiền tích lũy được, lúc này trên người chỉ có năm tệ.
Năm tệ này là số tiền lớn ở nông thôn, nhưng mà ở thành phố lớn số tiền này không là gì.
Cô ấy nhìn 50 tệ kia, rất động lòng.
Cô ấy muốn, nhưng nhìn bạn cùng phòng đi trước mấy lần, Phùng Vân Vân hất tay cô ta ra đi nhanh về trước.
Quân tử ái tài, phải làm cho đúng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận