Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 223 - Nội dung cốt truyện



Chương 223 - Nội dung cốt truyện



Chương 223: Nội dung cốt truyện
Giang Hựu Đào nằm nửa người trên giường, mở cuốn sách thứ ba trên kệ sách.
Bản đồ nền của bìa cuốn sách thứ ba này có màu trắng, với những dải cá koi lớn hoặc nhỏ xuất hiện sống động trên trang bìa.
Giang Hựu Đào mở sách xem tóm tắt, rồi lại đọc hết cuốn sách này với tốc độ cực nhanh, và sau đó làm tổng kết quy nạp.
Phần đầu của cuốn sách này nói về 59 năm rối ren bên trong và bên ngoài. Vào một ngày nọ, một đạo sĩ ăn mặc theo phong cách tiên giới đến nhà họ Từ xin nước, tình cờ nhìn thấy mẹ Từ Bảo Châu và Từ Mãn Thu đang mang thai, ông ta trừng to mắt bấm ngón tay tính.
Cuối cùng nói cho bà Từ biết, có một phúc tinh to lớn sẽ xuống nhà họ Từ bọn họ, nhưng đồng thời một sao chổi cũng sẽ đến cùng lúc. Vận may của hai đứa trẻ này thử tiêu bỉ trường*.
*Thử tiêu bỉ trường(此消彼长): cái này mất – cái kia sinh, nôm na bên này mất bên kia tăng.
Nếu như phúc tinh muốn đắc thế thì nhất định phải đè sao chổi xuống, không thể cho cô ấy một chút khả năng trở mình nào, kể từ đó nhà họ Từ cũng mượn vận thế của phúc tinh mà một bước lên mây.
Nếu như sao chổi đắc thế, thế thì nhà họ Từ sẽ rất xui xẻo, con cháu đều bị cô ấy đè đến không ngóc đầu lên nổi.
Còn cách để phân biệt ai là phúc tinh, ai là sao chổi thì cũng vô cùng đơn giản, người nào ra trước là phúc tinh, người nào sinh sau thì chính là sao chổi.
Điều khiến Giang Hựu Đào cạn ngôn nhất chính là chỗ này.
Cô ấy cạn ngôn vì bà Từ luôn mơ thấy một con cá koi màu đỏ vào nhà sau khi mẹ của Từ Mãn Thu mang thai, bà ta đã tin vào điều đó sau khi nghe lời nhận xét của đạo sĩ.
Bà ta đã chiều chuộng Từ Bảo Châu sinh ra trước lên tận trời, và chà đạp Từ Mãn Thu xuống bùn đất.
Càng đáng kinh ngạc hơn chính là Từ Bảo Châu này, cô ta có ký ức đầu thai, trước khi sinh ra cô ta là một con cá chép đã tu luyện mấy trăm năm, sở dĩ đầu thai vào nhà họ Từ là vì cô ta tính được khi sinh ra ở nhà họ Từ thì có thể khiến cho tu vi của cô ta lên một tầng cao hơn.
Sau khi đầu thai vào nhà họ Từ, cô ta mất đi ký ức ở quá khứ, tưởng rằng mình thật sự là Từ Bảo Châu, mãi cho đến chương cuối cùng của bài, cô ta mới thức tỉnh ký ức, biết mình là cẩm lý, vì thế tất cả vận may tốt của cô ta cũng đều có được lời giải thích.
Còn Từ Mãn Thu, lúc Từ Bảo Châu công thành danh tựu, gia đình hạnh phúc thì cô ấy đã bị người chồng bạo lực gia đình đánh chết từ lâu rồi.
Giang Hựu Đào đọc xong, nhất thời không tìm ra được lời gì để càm ràm.
Chưa bao giờ cô cạn lời đến như vậy.

Lần giao thiệp đầu tiên của Giang Hựu Đào và Từ Bảo Châu là vào ngày thứ hai họ gặp Từ Bảo Châu, lúc cô ta đến thì Giang Hựu Đào bọn họ đang ăn trưa.
Cô ta vào sân thì chào hỏi Vương Thiện Hỉ bọn họ trước, sau đó trực tiếp tìm đến phòng ký túc của Giang Hựu Đào bọn họ.
Không gõ cửa mà cô ta trực tiếp đi vào, nói: “Thanh niên tri thức Giang, thanh niên tri thức Cố, chào mọi người, tôi là Từ Bảo Châu.”
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi nhìn nhau một cái, suy đoán mục đích đến đây của cô ta.
Giang Hựu Đào đứng dậy nghênh tiếp cô ta: “Chào cô, đến đây ngồi đi, cô ăn cơm chưa? Có muốn ăn chút không?”
Từ Bảo Châu vào phòng thì đảo mắt nhìn xung quanh. Phòng của Giang Hựu Đào bọn họ rất nhỏ, chỗ sát tường có đặt một cái bàn nhỏ ăn cơm, quanh bàn có ba chiếc ghế.
Ánh mắt của Từ Bảo Châu lướt qua đồ ăn trên bàn, thấy bọn họ ăn toàn là vài món rau đạm bạc, không hề ngon bằng nhà cô ta, nên cô ta lắc đầu nói: “Không ăn không ăn, tôi đến tìm hai người là có chuyện.”
Từ Bảo Châu tự kéo một cái ghế lại rồi ngồi xuống: “Hôm nay tôi đến nhà bác Mãn Trụ, nhìn thấy kem dưỡng da mà chị Tiểu Yến của tôi dùng rất tốt, họ nói là hai cô mua giúp chị ấy, tôi muốn hỏi thử là hai cô có thể mua giúp tôi một ít không?”
Lưu Tiểu Yến là cháu gái lớn của Từ Đại Chủy, cùng tuổi với Từ Bảo Châu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận