Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 386 - Kiên định



Chương 386 - Kiên định



Chương 386: Kiên định
Vu Đại Nha bắt đầu đến gần hẻm Hạnh Phúc, cô ta như nguyện nghe ngóng được về gia đình mới đến.
Nhà họ chuyển từ huyện thành về, hai vợ chồng đã sắp 30 rồi, người vợ bị thương cơ thể không thể sinh.
Vu Đại Nha nắm bàn tay khô gầy của em trai út Vu Đại Hà, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Vu Đại Nha dẫn theo hai em trai về nhà, nhà cô ta bị một người chú chiếm lấy, tất cả đồ đạc trong nhà cô ta có thể dùng được đều bị nhà chú út chiếm dùng, mấy thứ rách nát không thể dùng nữa bị chất đống ở sương phòng phía tây của bọn họ.
Căn phòng này rất nhỏ, không có cửa sổ thông gió, giường cũng không có đốt nóng, trong phòng còn có mùi không nói rõ được.
Vu Đại Nha không thích, cô ta muốn đến hẻm hạnh phúc.
Nhà ở đó đều là gạch ngói, nghe nói cực kỳ thoải mái, không giống như nhà của cô ta, vẫn là căn nhà đắp từ bùn, đến mùa mưa, bên ngoài mưa, trong phòng cũng mưa, phiền chết đi được.
Nghe nói bên hẻm Hạnh Phúc không bị mưa dột, hơn nữa tài sản của người hẻm Hạnh Phúc rất giàu có, bọn chúng chuyển đến đó sống luôn tốt hơn ở đây.
Nhất là nhà hai cô giáo kia, ăn quá ngon, ngày 30 tết đó, bọn chúng đứng ở ngoài cửa ngửi mùi thịt từ bên trong bay ra, ít nhất cũng có bốn, năm loại.
Đó là mùi mà Vu Đại Nha chưa từng ngửi thấy, quá thơm, thơm đến mức cho dù nằm mơ cũng thấy hương vị kia.
Nhà họ Đỗ là kỹ sư điện, là công nhân chính thức, nếu bọn chúng đến nhà anh ta ở, cuộc sống nhà anh ta nhất định tốt hơn hai cô giáo viên kia?
Còn chưa đi vào ở, Vu Đại Nha đã bắt đầu mơ mộng.
“Đại Nha, Đại Nha, mày làm gì vậy, mấy giờ rồi còn chưa ra nấu cơm? Ăn ở nhà tao mà một chút tinh ý cũng không có, nên giống như mẹ mày nói vậy, sớm một chút bán mày ra ngoài.”
Thím út của Vu Đại Nha là người chanh chua cay nghiệt, chiếm lấy nhà Vu Đại Nha còn rất hùng hồn.
Mấy ngày trước thậm chí còn đuổi ba chị em Vu Đại Nha ra đường, quản lý khu phố đã đến hai lần, nhưng có tác dụng gì đâu. Ngoài mặt bọn họ đồng ý thật tốt, đảo mắt một cái đã ngựa quen đường cũ.
Vu Đại Nha vội vàng chạy ra ngoài nấu cơm, đến nơi còn bị đánh hai cái.
Vu Đại Nha càng thêm kiên định hơn với quyết tâm rời khỏi nơi này.

Sau tiết tự học buổi tối, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi kết bạn cùng đi về, ở góc đường lại thấy ba chị em Vu Đại Nha, cửa chính nhà bọn họ đóng rất chặt.
Hiển nhiên lại bị thím út nhà bọn họ đuổi ra ngoài.
Chẳng sợ biết rõ sau này lớn lên Vu Đại Nha ác độc như thế nào, nhưng lúc này nhìn, trong lòng quả thực không đành lòng.
Giang Hựu Đào kéo Cố Niệm Vi đi lên phía trước, hai người làm như không thấy bọn nhỏ.
Cô nói: “Trên thế giới này có rất nhiều người đáng thương, hai người chúng ta là người xứ khác đến, nếu hiện tại chúng ta giúp ba đứa nhỏ, nói không chừng chúng ta không thoát được bọn chúng dây dưa, nếu bọn nhỏ có tính tình, phẩm giáo tốt, giống như Mãn Thu vậy, tôi không để ý đến việc nuôi thêm mấy đứa.”
“Nhưng rõ ràng bọn chúng không phải.” Giang Hựu Đào vừa nói vừa nghĩ đến buổi chiều hôm qua, sau khi bọn họ đi lướt qua bên cạnh Vu Đại Nha, cô xoay người lại nhìn thấy ánh mắt kia.
Lúc đó trong ánh mắt Vu Đại Nha nhìn bọn họ tràn đầy phẫn hận, loại người này, nếu thuận theo cô ta cũng không chiếm được bao nhiêu cảm kích, nhưng nếu như không thuận theo sẽ trở thành đối tượng trả thù của cô ta.
Giang Hựu Đào không sợ Vu Đại Nha trả thù, cô cũng có thể trả thù bọn chúng, có rất nhiều cách đơn giản, Giang Hựu Đào cô không phải loại người động một chút là sợ.
Vốn dĩ Cố Niệm Vi cũng không định quản.
“Tôi cũng không định quản, chẳng qua cảm thấy đêm hôm khuya khoắt, thời tiết còn lạnh như thế, bọn chúng cứ đứng ở đó rất đáng thương.”
“Đúng là bọn nhỏ đáng thương, nhưng bọn nhỏ là người sinh ra ở công xã Tảo Hương, mọi người công xã Tảo Hương không ai giúp đỡ bọn nhỏ, chúng ta đến gần có thể làm gì sao?”
Đám người Giang Hựu Đào đi xa.
Vu Đại Xuyên, Vu Đại Hà lau nước mắt, hỏi Vu Đại Nha:
“Chị cả, chúng ta làm sao đây, bọn họ cũng làm như không thấy chúng ta.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận