Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 118 - Vả mặt



Chương 118 - Vả mặt



Chương 118: Vả mặt
“Tôi đến Liễu Thụ Câu được một năm, vốn dĩ ấn tượng của tôi về Liễu Thụ Câu là cực kỳ tốt, mọi người nhiệt tình, thiện lương, đoàn kết giúp đỡ nhau. Một năm đến Liễu Thụ Câu này, mọi người đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều, tôi cực kỳ cảm động.”
“Tôi còn từng viết thư cho bạn học của mình khen qua dân phong Liễu Thụ Câu, kết quả tôi trăm triệu lần không nghĩ đến.
Thư mới viết ra ngoài chưa được bao lâu, các người lại dạy cho tôi một bài học.”
Giọng nói của Cố Niệm Vi càng lúc càng lớn.
“Tôi tự nhận trong một năm mình đến Liễu Thụ Câu này, tôi chưa từng làm qua việc gì có lỗi với mọi người, trái lại nếu mọi người có gì cần hỗ trợ, tôi đều cố gắng giúp đỡ, không chối từ.
Phần lớn đám nhỏ trong thôn đều từng ăn đồ của tôi? Kẹo, bánh ngọt đều có nhỉ? Vì sao tôi phải hào phóng như vậy?
Còn không phải vì mọi người giúp đỡ tôi rất nhiều, trong lòng tôi ghi tạc sao?
Kết quả giúp tới giúp lui còn giúp ra thù hả?”
“Chắc chắn mọi người rất tò mò vì sao tôi lại đối xử tốt với ba anh em Lâm Văn Bình như vậy, đó là vì tôi thấy bọn nhỏ đáng thương, ba đứa nhỏ không có mẹ, cha có cũng như không.
Ba anh em bị bà nội bắt đi kiếm ăn bữa đói bữa no, trời mưa to còn phải ra ngoài tìm rau dại mới có thể về nhà ăn cơm.
Những chuyện này mọi người đều biết đúng không? Mấy thím trong thôn không ít lần tiếp tế cho bọn nhỏ nhỉ?
Sao lại chỉ có mình tôi tiếp tế cho bọn họ lại bị nói ra nói vào?”
Lời Cố Niệm Vi nói chính là sự thật, Lâm Văn Bình quá làm ra vẻ, chỉ cần cậu bé xuất hiện ở bên ngoài, mười lần thì có chín lần chưa ăn nó, mấy thím trong thôn có lòng tốt, ít nhiều sẽ cho ba đứa nhỏ đồ ăn, chuyện này ở Liễu Thụ Câu không phải việc mới mẻ gì.
Cố Niệm Vi vừa nói ra khỏi miệng, rất nhiều người đã từng cho ba anh em nhà họ Lâm đồ ăn đều sôi nổi gật đầu.
“Đúng vậy, đám người thôn chúng ta quả thật không ít lần cho bọn nhỏ đồ ăn.”
Quần chúng không phải kẻ ngốc, đôi mắt bọn họ sáng như gương, ai là dạng người gì, bọn họ ở bên cạnh nhìn cũng có thể nhìn ra được đôi chút, chỉ là có rất nhiều lúc, bọn họ không quan tâm chân tướng ra sao, bọn họ chỉ nghe thứ mà mình muốn nghe.
Ví dụ như chuyện của Cố Niệm Vi, trong lòng bọn họ biết đối với những đứa nhỏ khác trong thôn, Cố Niệm Vi vẫn đối xử rất tốt, sở dĩ ba anh em nhà họ Lâm có thể nhận được nhiều đồ hơn đứa nhỏ khác, đơn giản vì thân thế bọn nhỏ.
Nhưng đây không phải thứ bọn họ muốn nghe.
Trong cuộc sống của bọn họ quá thiếu thứ để giải trí, đủ loại đồn đại giữa Cố Niệm Vi và Lâm Kiến Trung đã khiến cho cuộc sống của bọn họ bớt nhàm chán.
Cố Niệm Vi từ thủ đô đến, có văn hóa, dáng dấp lại xinh đẹp, trong thôn có không ít thanh niên yêu thầm cô ấy.
Nhưng một người thoạt nhìn các phương diện đều cực kỳ tốt thế mà lại muốn đi làm mẹ kế cho một người đàn ông 30 tuổi, chuyện này không đủ bùng nổ sao?
Bọn họ có thể không bàn tán à? Còn về chuyện thật giả, ai mà biết được? Còn về chuyện suy đoán của bọn họ ảnh hưởng gì đến Cố Niệm Vi, việc đó có liên quan gì đến bọn họ đâu?
Chẳng qua bọn họ chỉ tán gẫu mấy câu mà thôi.
Cố Niệm Vi nhìn quanh một lượt, có người từng chịu sự giúp đỡ của cô ấy, ánh mắt không quá tự nhiên lúc đối diện, khóe miệng Cố Niệm Vi nở nụ cười khẩy, sự trào phúng trong mắt càng thêm nồng đậm.
“Tôi chưa từng nghĩ đến, thì ra một Liễu Thụ Câu có dân phong thuần phác trong mắt mình lại có thể làm ra loại chuyện ép thanh niên trí thức gả cho dân bản xứ.”
“Tôi và vị đồng chí Lâm Kiến Trung trước mặt này trước ngày hôm nay chưa từng có bất kỳ giao lưu nào, ngay cả thư từ cũng không. Tôi không biết những lời đồn đại tôi không phải anh ta thì không gả sao lại có. Tôi chỉ muốn nói với mọi người một tiếng, chính là ở chỗ này trịnh trọng làm sáng tỏ một điều.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận