Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 128 - Trở mặt



Chương 128 - Trở mặt



Chương 128: Trở mặt
Nếu là một tuần trước, Chu Nguyệt Mai tuyệt đối sẽ không nói thế với Triệu Vĩnh Lan những lời như vậy, dù sao thanh niên trí thức ngốc như Triệu Vĩnh Lan quả thật quá khó tìm, bởi vì một, hai đồng tiền kia, cho dù bà ta không thích cũng phải dỗ cô ta.
Nhưng bây giờ không giống thế, tiền của Triệu Vĩnh Lan đã bị bà ta vay hết, hiện tại là một kẻ nghèo hèn một xu cũng không có, Chu Nguyệt Mai lắc mình trở thành đại gia tay cầm đầy tiền, bà ta đã không còn kiên nhẫn dỗ Triệu Vĩnh Lan.
Triệu Vĩnh Lan tức đến mắt đỏ lên.
“Thím Nguyệt Mai, đây đã không phải là lần đầu tiên, hôm trước thím cũng nói với cháu như thế, hôm nay thím cũng nói như vậy. Thím cho cháu một câu trả lời chắc chắn đi, bây giờ rốt cuộc thím có ý gì?”
Chu Nguyệt Mai giả ngu
“Có ý gì là sao, Tiểu Triệu, cháu đang nói gì thế, sao thím nghe không hiểu gì vậy? Đứa nhỏ này, tính tình cháu quá kém, ai cũng có lúc không cẩn thận, một, hai lần không tính là gì, cần gì phải so đo như thế.”
“Nếu như cháu ghét nhà thím hầu hạ không chu toàn, vậy cháu đến nhà khác ăn đi, thím còn chả muốn hầu hạ cháu đâu, người lớn còn bao nhiêu việc.”
Triệu Vĩnh Lan quả thực không tin vào tai mình.
Cô ta không dám tin hỏi: “Ý của thím là để cháu và nhà thím tách ra đúng không?”
Thứ mà Chu Nguyệt Mai đánh chú ý lên người Triệu Vĩnh Lan hoàn toàn không phải mấy cân lương thực phụ, bà ta muốn tiền và phiếu trên người cô ta.
Từ sau khi Triệu Vĩnh Lan đến nhà bà ta, bà ta mượn đủ loại cớ vay tiền Triệu Vĩnh Lan.
Trước mượn một, hai đồng, về sau thấy cô ta quả thật dễ lừa, nếu như không vay nhiều chút, quả thật có lỗi với chính mình.
Cho nên khẩu vị của bà ta càng lúc càng lớn, tích tiểu thành đại, một tháng móc được hai trăm tệ, sau đó bà ta mượn thêm hai lần, Triệu Vĩnh Lan không cho vay nữa, Chu Nguyệt Mai hoàn toàn khẳng định, tiền của Triệu Vĩnh Lan đã bị bà ta moi hết.
Chu Nguyệt Mai cực kỳ đắc ý, hai trăm tệ đấy, chưa kể mấy thứ vụn vặt như đường và phiếu của Triệu Vĩnh Lan đưa, đời này Chu Nguyệt Mai chưa từng cùng một lúc cầm được nhiều tiền như vậy.
Có hai trăm tệ này, gần đây địa vị của Chu Nguyệt Mai ở trong nhà cực kỳ cao, con dâu Tôn Tiểu Quyên của bà ta không dám nói móc bà ta câu nào.
Cuộc sống của Chu Nguyệt Mai rất thư thái, đối với thanh niên trí thức như Triệu Vĩnh Lan mà tính tình còn kém như vậy, bà ta chẳng muốn hầu hạ.
“Lời này là chính cháu nói, thím không nói như vậy.”
Triệu Vĩnh Lan nhìn dáng vẻ vô lại kia của Chu Nguyệt Mai, vừa tức vừa giận.
“Vậy thím trả lại tiền mà cháu cho thím vay đi, cháu lấy lương thực về, những phiếu cháu cho thím mượn, thím cũng trả hết lại cho cháu đi.”
Mấy ngày nay kết nhóm với nhà Chu Nguyệt Mai, cuộc sống của Triệu Vĩnh Lan không thư thái gì.
Nhà Chu Nguyệt Mai đông người, cháu trai cháu gái một đống lớn, bà ta lại keo kiệt, đồ ăn chỉ làm vừa đủ, ai muốn ăn thêm một miếng cũng không có.
Triệu Vĩnh Lan đến nhà bà ta kết nhóm, cơm thì không cần cùng mọi người tranh, nhưng thức ăn lại cần.
Có đôi khi cô ta tranh nhiều còn bị con gái út của Tôn Tiểu Quyên là Tô Quế Hương trong tối ngoài sáng trào phúng.
Trước nay Triệu Vĩnh Lan chưa từng là người nhẫn nại tính tình, Tô Quế Hương trào phúng cô ta như vậy, cô ta lập tức phát tác mắng về, thường xuyên qua lại, nhân duyên của cô ta ở nhà họ Tô rất kém, cơ bản bằng 0.
Chu Nguyệt Mai là người duy nhất ở nhà họ Tô đối xử tốt với cô ta, mỗi lần cô ta cùng người nhà họ Tô xảy ra tranh chấp, Chu Nguyệt Mai đều đứng về phía cô ta, Triệu Vĩnh Lan rất cảm kích bà ta.
Vì thế dần dần, cô ta đối với Chu Nguyệt Mai nói gì nghe nấy.
Nhưng từ ba ngày trước, Chu Nguyệt Mai không vay tiền được từ chỗ cô ta, thái độ của bà ta lập tức thay đổi.
Lúc người nhà họ Tô trào phúng cô ta, bà ta chẳng những không giúp, thậm chí còn đứng về phía nhà họ Tô chỉ trích cô ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận