Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 247 - Phần yêu thương này kiên trì được bao lâu



Chương 247 - Phần yêu thương này kiên trì được bao lâu



Chương 247: Phần yêu thương này kiên trì được bao lâu
Lưu Mãn Trụ còn chưa nói câu gì đã bị người ta kéo lại.
“Ông nói nghe hay thật đó, nếu như ông thật sự có thể dạy dỗ cho tốt, hai người chúng nó sẽ to gan nói phóng hỏa nhà người ta là phóng hỏa luôn à?”
“Đúng thế, nếu như có thâm cừu đại hận gì thì thôi, bọn chúng lại vì lý do gì? Là ra mặt cho Từ Bảo Châu, thanh niên trí thức người ta làm gì Từ Bảo Châu hả? Đánh cô ta hay mắng cô ta?”
Không cần nhóm thanh niên trí thức mở miệng, người dân trong thôn đã chặn họng không cho bác cả Từ nói được gì.
Từ Tùng và Từ Bách quá coi trời bằng vung, chọc cho nhiều người trong thôn tức giận, cho dù bác cả Từ có quỳ xuống cầu xin cũng không làm cho người dân buông lỏng.
Từ Tùng và Từ Bách thấy Lưu Mãn Trụ thật sự muốn đưa bọn họ đến đồn công an, lúc này mới biết sợ, trước khi bọn họ bị đưa đi, hai người lớn tiếng nói với bác cả Từ.
“Cha, cha nhanh đi tìm Bảo Châu đi, để Bảo Châu đi cứu bọn con.”
Hai anh em Từ Tùng lăn lộn trên phố, thường xuyên làm không ít chuyện phạm tội bị bắt vào đồn công an, những khi đó, bọn họ lại nhắc đến Từ Bảo Châu với đồn công an, bọn họ luôn có thể hóa nguy thành an, bởi vậy sau khi ngắn ngủi sợ hãi ban đầu, bọn họ lại thả lỏng.
Làm khổ chủ, Vương Thiện Hỉ, Triệu Vinh Quang và Lưu Anh Tuấn, ba người đến đồn công an.
Người trực ban vẫn là công an Hồ, sau khi lấy lời khai xong, ông ta nhìn ba người Vương Thiện Hỉ, cạn lời:
“Các cậu nói xem, sao đám kẻ phạm tội đều kéo đến điểm thanh niên trí thức mấy cậu vậy?”
Ba người Vương Thiện Hỉ cũng có chút xấu hổ: “Có lẽ điểm thanh niên trí thức bọn cháu phạm vào gì đó chẳng?”
Công an Hồ cũng chỉ có thể suy đoán như thế.
Ông ta cảm thấy phạm vào gì đó không phải điểm thanh niên trí thức mà là thôn Liễu Thụ Câu.
Lần trước bọn họ thẩm vấn Hạ Hà Vũ thẩm vấn được ra không ít chuyện, hiện tại lại xuất hiện một Từ Bảo Châu, nghe nói vận khí cực kỳ tốt, công an Hồ cảm thấy ông ta nên điều tra về thôn Liễu Thụ Câu này.
Lúc đám người Vương Thiện Hỉ trở về đã là nửa đêm, nghe thấy Từ Tùng và Từ Bách đã bị giam, người của điểm thanh niên trí thức đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Triệu Vĩnh Lan không nghĩ ra được trong đầu hai tên ngốc kia nghĩ gì.
“Bọn họ yêu thương Từ Bảo Châu như vậy hả?”
Từ Mãn Thu sớm đi ra, vừa rồi Từ Đại Chủy kéo tay cô ấy an ủi, lại kéo tay Giang Hựu Đào cảm ơn.
Dựa vào hành động hôm nay của Từ Tùng và Từ Bách, xem ra Từ Mãn Thu ở nhà họ Từ đã phải chịu không ít tủi thân.
Mọi người không phải kiểu người đại gian đại ác, đối với Từ Mãn Thu, mọi người cực kỳ đồng tình.
Đám người Vương Thiện Hỉ trở về, nhóm Từ Đại Chủy cũng tản đi.
Nghe xong câu hỏi của Triệu Vĩnh Lan, Từ Mãn Thu đáp: “Cũng không phải là yêu thương, chủ yêu là bọn họ và Từ Bảo Châu qua lại thân thiết sẽ có được chỗ tốt.”
Giống như khi còn nhỏ, bọn họ lấy lòng Từ Bảo Châu, bà cụ Từ và Từ Chí Cường mua đồ cho Từ Bảo Châu, Từ Bảo Châu sẽ luôn chia một ít cho bọn họ.
Nếu như bọn họ ức hiếp cô ấy, làm cho Từ Bảo Châu vui, Từ Bảo Châu cũng sẽ ban thưởng cho bọn họ.
Cứ như vậy chẳng phải bọn họ cần yêu thương Từ Bảo Châu sao?
Chẳng qua Từ Mãn Thu tò mò, nếu như sau này Từ Bảo Châu không còn vận may nữa, phần yêu thương này của bọn họ có thể kiên trì trong bao lâu.
Từ Mãn Thu nhìn thoáng qua về phía công xã, chẳng qua vấn đề này, có lẽ vĩnh viễn cô ấy không chiếm được đáp án.
Mọi người trở về phòng, Từ Mãn Thu và Giang Hựu Đào ngủ cùng nhau.
Hôm nay Từ Mãn Thu rất mệt, nằm ở trên giường đất của Giang Hựu Đào, cảm giác được sự yên tâm, chỉ một lát sau đã ngủ.
Hiện tại Giang Hựu Đào mới có thời gian click mở hệ thống, cô không để ý đến phần thưởng mà hệ thống đưa tới, đối với dưa của Từ Mãn Thu, cô cảm thấy gần giống với dưa của Vương Viện, đều rất khổ, không có niềm vui ăn dưa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận