Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 602 - Quay về



Chương 602 - Quay về



Chương 602: Quay về
Dì Hoàng nhìn Ninh Lôi cảm thấy phiền:
“Được rồi, nếu như tôi đã đi lên, vậy thuận tiện thông báo cho cô biết, hiện giờ cô đang ở ký túc xá của khoa văn, là không phù hợp với quy định. Ký túc xá khoa lịch sử của các cô ở 206, giáo viên văn học bảo tôi đến thông báo với cô, bảo cô tranh thủ thời gian trở về ký túc xá khoa mình đi.”
Ninh Lôi vừa mới đứng dậy khỏi đất, nghe thấy thế lập tức nói: “Cháu không đi, cháu đã có thư đồng ý chuyển đến ký túc xá khoa văn, là giáo viên của bọn cháu, dựa vào cái gì cháu phải đi.”
Lúc trước Ninh Lôi không nguyện ý đối mặt với sinh viên khoa bọn họ, hiện giờ càng không nguyện ý.
Hiện giờ cô ta bị mọi người nhớ thương, không biết đám sinh viên nữ lớp bọn họ còn chê cười cô ta thế nào đâu, nhất là Trương Yến Thanh.
Vào kiếp trước, cô ta là người cười nhạo mình nhiều nhất.
“Chuyện đó chúng tôi không quản được, giáo viên bên văn học không cho cô ở, cô không thể ở. Đây là ký túc xá của bên văn học, người bên khoa lịch sử các cô không thể quản được.”
Sau khi dì Hoàng nói Ninh Lôi xong, lại nói Phùng Vân Vân: “Tiểu đồng chí à cô đúng thật là, có chuyện gì không thể nói với nhau sao, không nên ầm ĩ tới mức độ này, như vậy chẳng hay chút nào.”
Phùng Vân Vân cúi đầu, ngoan ngoãn nghe dì Hoàng giáo huấn cô ấy.
Ninh Lôi còn muốn cãi nhau với dì Hoàng, Trình Lâm Phương đã trèo lên giường đệm của cô ta, lấy hết đồ trên giường đệm của cô ta xuống.
Chung Linh Linh nhận lấy đưa tới phòng 206, Chung Linh Linh đã nghe ngóng rất rõ ràng, ký túc xá 206 còn chưa ở đầy.
Sắc mặt đám người phòng 206 rất tệ, nhưng đều là người cùng một khoa, bọn họ không thể từ chối Ninh Lôi trở về.
Trình Lâm Phương cũng mang đồ khác của Ninh Lôi rời đi, cuối cùng quay về đẩy Ninh Lôi:
“Đi nhanh lên, đừng ép tôi ra tay đánh người.”
Lời nói của Trình Lâm Phương khiến Giang Hựu Đào liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
Em gái này nói không nhiều lắm, nhưng là người tàn nhẫn, ngày hôm qua khi Đỗ Tầm An đến cô ấy cũng nhìn thấy, khi cô ấy xuống giường đặc biệt cầm túi của cô ấy lên, trong túi của cô ấy để mấy quyển sách dày nặng, nếu thứ đó đập trúng người chắc chắn rất đau.
Cho tới bây giờ Giang Hựu Đào vẫn có hảo cảm đối với bạn cùng phòng mới, đương nhiên Ninh Lôi không phải người lớp cô, không tính là bạn cùng phòng.
Ninh Lôi trở về phòng 206 lại bị xa lánh, nhất là Trương Yến Thanh.
Khi Trương Yến Thanh nhìn thấy Ninh Lôi sẽ nhớ lại, sở dĩ mình nói linh tinh về Phùng Vân Vân, là vì Ninh Lôi nói linh tinh bên tai cô ta!
Nghĩ tới cảnh cáo giữa trưa của Phùng Vân Vân, Trương Yến Thanh ước gì có thể bóp chết Ninh Lôi.
Nếu không phải Ninh Lôi nói linh tinh với cô ta, cô ta đã không có khả năng nói linh tinh về Phùng Vân Vân.
Còn chưa tới buổi tối, Ninh Lôi đã cảm thấy sống một ngày bằng một năm.
Cô ta cảm thấy từ lúc cô ta trọng sinh xong, tất cả mọi chuyện không có một chuyện thuận lợi.
Muốn đá Đỗ Tầm An, kết quả Đỗ Tầm An như kẹo da trâu, ném kiểu gì cũng không thể ném được.
Cô ta chỉ muốn Đỗ Tầm An chuộc tội với cô ta, kết quả bạn cùng phòng trong ký túc xá mới đều không dễ chọc, Đỗ Tầm An suýt nữa bị định thành lưu manh.
Tuy cuối cùng không bị định thành lưu manh, nhưng cô ta không hiểu sao lại phải chịu xử phạt.
Muốn cho Phùng Vân Vân chút giáo huấn, kết quả Phùng Vân Vân không chịu thiệt chút nào, đánh cô ta mấy cái, cô ta còn phải chuyển về ký túc xá đời trước.
Vòng đi vòng lại vẫn trở về điểm tròn, Ninh Lôi không biết mình đang đi qua đi lại làm gì.
Cuối cùng cô ta không chịu được bầu không khí khiến cô ta tuyệt vọng trong ký túc xá, cô ta đến ký túc xá công nhân viên chức của trường, ngồi xuống bên hồ nhân tạo nhỏ ở bên ngoài ký túc xá.
Mặt hồ đã kết một tầng băng dày, không biết đứa bé từ đâu tới nô đùa trên mặt băng, bên hồ có nhiều cây liễu đã khô héo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận