Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 588 - Cô ấy phải trả số tiền kia



Chương 588 - Cô ấy phải trả số tiền kia



Chương 588: Cô ấy phải trả số tiền kia
Từ Mãn Thu rất động lòng, cô ấy cũng muốn một ngôi nhà thuộc về mình, nhưng cô ấy không thể nhận:
“Không cần đâu chị Đào Đào, em đã nợ bọn chị quá nhiều, em không dám gánh khoản nợ này.”
Cho dù Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đã nói nhiều lần, bọn họ cung cấp cho Từ Mãn Thu ăn uống đi học không cần cô ấy trả tiền, nhưng Từ Mãn Thu vẫn quyết định phải trả.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đối xử với cô ấy rất tốt, là người tốt.
Cô ấy không thể theo lý đương nhiên cảm thấy đám Giang Hựu Đào phải trả giá vì cô ấy, trên thế giới này không có nhiều đương nhiên như vậy.
Cô ấy không phải là trách nhiệm của Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, bọn họ không có nghĩa vụ nuôi dưỡng cô ấy.
Cho nên cô ấy phải trả số tiền kia.
Giang Hựu Đào vỗ bả vai Từ Mãn Thu.
Sau khi biết rõ đám Giang Hựu Đào đang nuôi dưỡng Từ Mãn Thu, rất nhiều giáo viên trong ký túc xá gia đình ở huyện Dương Bình cảm thấy khó hiểu, nhưng Giang Hựu Đào luôn cảm thấy nuôi Từ Mãn Thu là đáng giá.
Chỉ dựa vào tâm tính này của cô ấy, đã khiến bọn họ đối xử tốt với cô ấy.
Phó Thiệu Hoa vẫn luôn đi theo bọn họ, khi thấy bạn gái mình đã có nhà còn muốn tiếp tục mua, trong lòng anh xao động.
Ngày mai nhà anh có buổi tụ họp gia tộc, Phó Thiệu Hoa nghĩ làm thế nào kiếm được ít tiền từ tay đám trưởng bối nhà anh, dù sao Phó gia bọn họ chỉ có mình anh thi đỗ đại học thủ đô!
Cha anh nói, đây là chuyện làm vinh dự cho dòng họ, là phần mộ tổ tiên của Phó gia bọn họ bốc khói bắt lửa.
Anh không kiếm chút tiền của ông cụ Phó, thì đúng là có lỗi với phần mộ tổ tiên nhà anh!
Phó Thiệu Hoa xoa tay, lẳng lặng đợi ngày mai đến.
Đám Giang Hựu Đào trở lại ký túc xá, Phùng Vân Vân đang đọc sách, cô ấy cười với Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, không nói chuyện.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi chui vào trong rèm, một người nhét chứng nhận bất động sản vào ba lô hệ thống, một người nhét vào không gian.
Bên ngoài truyền tới động tĩnh, là hai bạn cùng phòng khác tới, bọn họ có một người là người bản địa, tên Chung Linh Linh, một người khác cũng là thanh niên trí thức tới nông thôn, tên Trình Lâm Phương, bọn họ là sáng hôm nay mới đến.
Giang Hựu Đào không biết bọn họ, cho nên giới thiệu với nhau một lát.
Đến lúc này, cả ký túc xá có 8 người, đã đến 5 người.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi còn chưa tỉnh, trong phòng có người tới, ầm ĩ ồn ào khiến người ta thấy phiền.
Giang Hựu Đào kéo rèm ra, tập trung nhìn vào, đều là người quen!
Ninh Lôi và Đỗ Tầm An, không thiếu một người.
Đỗ Tầm An cũng thấy Giang Hựu Đào, đôi mắt của Đỗ Tầm An nhìn trên giường cô một cách tùy tiện.
Dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Ninh Lôi không ngờ tới sẽ gặp bọn họ ở ký túc xá, hơi kinh ngạc.
Vì tránh ở cùng những bạn học khiến cô ta cảm thấy chán ghét ở kiếp trước, sau khi tới trường, cô ta đi tìm người hướng dẫn để đổi ký túc xá.
Hiện giờ giáo viên trong trường đều sợ sinh viên, cô ta vừa đi nói, giáo viên lập tức đổi cho cô ta.
Ký túc xá bên khoa lịch sử đã ở đầy, còn không có người nào nguyện ý đổi ký túc xá với cô ta, bởi vậy cô ta chỉ có thể đến bên khoa văn.
Ninh Lôi cầu còn không được, cô ta thật sự không muốn nhìn thấy đám người kia.
Kiếp trước cô ta không có tiếp xúc với người của khoa văn, bạn mới, nhân sinh mới, ở kiếp này cô ta nhất định sẽ sống rất tốt.
Giang Hựu Đào cầm lấy giày ném về phía Đỗ Tầm An, cô ném rất chính xác, vừa ném ra ném lên đầu Đỗ Tầm An một cách chính xác:
“Đôi mắt như áp phích của anh nhìn đi đâu đấy?”
“Ký túc xá nữ không cho phép nam sinh tiến vào, chẳng lẽ cô không biết sao?” Giang Hựu Đào rời mắt nhìn về phía Ninh Lôi.
Đương nhiên là Ninh Lôi biết rõ, nhưng hành lý của cô ta nhiều, một mình không khuân lên được, vừa vặn gặp được Đỗ Tầm An đến xum xoe.



Bạn cần đăng nhập để bình luận