Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 627 - Vui vẻ



Chương 627 - Vui vẻ



Chương 627: Vui vẻ
Đã có Giang Hựu Đào đứng ra làm trước, cô ấy từ chối Trương Lâm Tịch cũng không có ai nói gì.
Sau khi tan học Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đi ra khỏi phòng học, ở cầu thang đợi Từ Mãn Thu đi xuống.
Từ Mãn Thu nhìn thấy bọn họ, vội vàng nhảy xuống cầu thang.
Giang Hựu Đào nhanh chóng vươn tay đỡ cô ấy: “Có thể đi chậm một chút mà, đừng để bị ngã, nơi này chen chúc, ngã sẽ bị thương.”
Năm nay đại học thủ đô tuyển sinh hơn 800 sinh viên, những sinh viên này đều đi học ở nơi này, chỉ có tổng cộng hai cầu thang, đã học nửa ngày mọi người đều rất đói, cầu thang giống như cá mòi trong hộp, mỗi người đều chen đẩy.
Nếu ngã ở đây một cái, hậu quả thật sự khó mà gánh vác nổi, xảy ra vụ án giẫm đạp cũng không phải không thể.
Từ Mãn Thu lè lưỡi: “Em biết em biết rồi.”
Từ Mãn Thu chân thành xin lỗi.
Cô ấy là khi đi học giải được đề khó, được giáo viên khen mấy câu trong lòng hưng phấn mà thôi.
Giang Hựu Đào nắm tay cô ấy đi theo Cố Niệm Vi xuống dưới: “Anh Hoa của em nói muốn dẫn chúng ta về nhà ăn thịt dê hầm, chúng ta nên đi nhanh một chút.”
Phó Thiệu Hoa đã xuống lầu trước đợi bọn họ.
Đôi mắt của Từ Mãn Thu sáng lên, có người nào không thích ăn thịt dê?
Huống chi là món thịt dê hầm!
Bụng của Từ Mãn Thu đã sôi ùng ục!
Theo dòng người đi xuống, Cố Niệm Vi hỏi Từ Mãn Thu: “Ngày hôm nay vui như vậy ư?”
Từ Mãn Thu nói: “Em được giáo viên khen, giáo viên nói mạch suy nghĩ giải đề của em rất mới lạ, rất tuyệt, còn bảo các bạn học trong lớp học tập em.”
Từ Mãn Thu ngẩng đầu, nhu thuận đợi hai chị gái khen ngợi.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều khen cô ấy, cô ấy lại bắt đầu thẹn thùng.
Phó Thiệu Hoa đợi bọn họ bên cạnh cây ngô đồng, đám Giang Hựu Đào vừa đi ra, anh vội vàng tiến lên đón.
Bốn người cùng nhau đi ra ngoài trường học, khi tới cửa ra vào của trường học Hàn Diên Thanh đúng lúc đi tới.
Anh ta đã là cán bộ trong hệ thống, học mọi thứ không quá giống các sinh viên khác học, tan học cũng sớm hơn nhiều.
Vì vậy người đến Phó gia từ bốn tăng lên tới năm.
Hàn Diên Thanh không cảm thấy ngượng ngùng, lúc trước Phó Thiệu Hoa chuẩn bị thi đại học, anh còn ở Hàn gia hơn một tháng.
Phó Thiệu Hoa thấy anh ta cũng rất vui, lúc trước Hàn gia giúp anh rất nhiều, cha mẹ của anh biết rõ Hàn Diên Thanh đã đến thủ đô, còn bảo anh tranh thủ thời gian mời Hàn Diên Thanh về nhà mình.
Lúc này rất đúng lúc.
Hàn Diên Thanh đi ngang qua cửa hàng quốc doanh nào đó, đi vào bên trong mua ít thuốc lá ngon rượu ngon và ít bánh.
Khi Phó Thiệu Hoa ở nhà anh ta cũng không ở không, đồ ăn ngon đều mang tới nhà không ít.
Anh cũng thích uống rượu, ở chỗ ông nội rất có tiếng nói.
Phó Thiệu Hoa nhìn anh ta mua đồ cũng không nói gì.
Lần đầu tới cửa, mua chút đồ đưa đến nhà người ta là lẽ đương nhiên, đây là cấp bậc lễ nghĩa.
Nếu anh nói gì với Hàn Diên Thanh, đó mới là khách sáo.
Đám Giang Hựu Đào đi ở phía trước, Phó Thiệu Hoa và Hàn Diên Thanh đi theo sau.
Phó Thiệu Hoa lặng lẽ nói với Hàn Diên Thanh:
“Tôi đã nghe ngóng rõ ràng, có hai nhà muốn bán, một nhà là ở ngay bên cạnh nhà tôi, rất rộng, năm gian nhà chính, bốn gian sương phòng, phòng để đồ cũng không ít, đằng sau còn có hai phòng nhỏ, to hơn nhà tôi ở hiện giờ nhiều.”
Nhà của Phó Thiệu Hoa hiện giờ là nhà những năm đầu 60, cha anh cầm tài sản ông nội cho cùng với số tiền Thiệu Thanh tích cóp nhiều năm mua.
Bởi vì nhà anh là gia đình con cháu xuất thân từ cách mạng, mẹ anh còn là chiến sĩ giải phóng quân, tổ tiên thì ba đời bần nông, cho nên trong mấy năm rung chuyển không bị hãm hại.
Nhà của anh từ nhỏ đã không thiếu phòng, hai anh em bọn anh mỗi người ở một phòng, vẫn còn nhiều phòng trống nữa.
Quản lý đường phố từng muốn sắp xếp người vào nhà anh ở, mới mở miệng đã bị mẹ anh sặc cho.
Nhà anh không giống với những đại tạp viện kia, nhà ở đó là nhà anh đường đường chính chính mua lại, bọn họ không phạm tội, dựa vào cái gì phải cho mấy người khác vào ở?



Bạn cần đăng nhập để bình luận