Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 340 - Trắng tay rời đi



Chương 340 - Trắng tay rời đi



Chương 340: Trắng tay rời đi
Đỗ Nhị Nữu không đề phòng Tô Giai Ninh sẽ đột nhiên ra tay như vậy, bị đánh hai chổi, đau đến mức bà ta trực tiếp chạy ra ngoài sân nhỏ.
“Mọi người nhìn đi, mọi người nhìn đi, con dâu đánh mẹ chồng, con dâu đánh mẹ chồng.”
Tô Giai Ninh cầm cây chổi ra trước mặt: “Đánh bà đấy, không phục thì bà báo công an đến bắt tôi đi, bây giờ bà có hai sự lựa chọn, hoặc là bà cầm tiền đi, sau đó đưa hết con trai, cháu trai mình đi theo, hoặc là bà ngậm cái miệng rách kia của mình lại, đừng để tôi nghe thấy gì.”
“Ngày hôm nay là do dao phay nhà tôi không có ở nhà, nếu như nhà tôi có dao phay, hôm nay nhất định tôi sẽ làm cho bà đổ máu rời đi, không tin bà có thể thử xem.”
Số lần Tô Giai Ninh làm thịt Lục Hướng Tiền nhiều, trong mắt mang theo sát khí, Đỗ Nhị Nữu bị dọa, những lời chửi bới đến bên miệng không nói ra thành lời.
Bà ta là kẻ bắt nạt kẻ yêu, sợ kẻ mạnh, sở dĩ bà ta dám đến nhà Lục Hướng Tiền kiêu ngạo như vậy, một phần là vì Lục Hướng Tiền bao che, lúc trước bà ta dùng cách này mọi được không ít tiền của nhà Lục Hướng Tiền ra ngoài, sau khi biết rõ Lục Hướng Tiền bị liệt, bà ta muốn moi hết tiền bồi thường của Lục Hướng Tiền.
Dù sao phận làm con trai, đây là nó nợ bà ta, lúc trước bà ta sinh Lục Hướng Tiền xuất huyết nhiều, thiếu chút nữa mất mạng, bà ta liều chết mới sinh ra nó, mãi cho đến khi Lục Hướng Tiền 5 – 6 tuổi mới sinh thằng hai, trong những năm bà ta còn chưa sinh được thằng hai, bà ta phải chịu bao nhiêu tủi thân.
Một mạng cộng thêm nhiều tủi thân như vậy, lấy của nó ít tiền thì sao chứ?
Tính tình của Tô Giai Ninh như bịch bông, bị Lục Hướng Tiền bắt chẹt đến sít sao, trước kia Đỗ Nhị Nữu không có chuyện gì thường hay qua nhà Lục Hướng Tiền đi dao, xem vừa mắt đồ gì sẽ cầm đi.
Từ trước đến giờ chưa từng tay không đi ra ngoài, bà ta cầm của hồi môn của Tô Giai Ninh, Tô Giai Ninh cũng không dám nói nhiều một câu.
Cứ thế bị đuổi đi, đây là lần đầu tiên, Đỗ Nhị Nữu tức giận chỉ trích, nhưng hoàn toàn không có ai đồng tình với bà ta, trái lại có mấy người không quen nhìn bà ta cười thành tiếng.
Đỗ Nhị Nữu chỉ vào Tô Giai Ninh: “Cô bất kính với mẹ chồng, cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ để Lục Hướng Tiền bỏ cô.”
Lời này Đỗ Nhị Nữu thường xuyên nói với Tô Giai Ninh, lúc này đây, ngay cả chuyện Lục Hướng Tiền đã thành người tàn phế, Đỗ Nhị Nữu cũng đã quên mất.
“Được à, con trai bà tàn phế, đang nằm trong nhà đó, bà đi nhanh lên, tôi cầu còn không được.”
Sắc mặt Đỗ Nhị Nữu lúc xanh lúc trắng, trong tiếng cười vang của người xung quanh, bà ta xám xịt rời đi.
Người xem náo nhiệt có người thân thiết với Tô Giai Ninh, đi đến an ủi cô ấy vài câu.
Tô Giai Ninh đã sớm suy nghĩ tốt hướng đi sau này như thế nào.
Cả đời xuyên không trước, giường như cô ấy biến thành một kẻ ngốc, mơ mơ màng màng làm ra không ít chuyên não tàn, thật ra thanh danh cũng không tốt.
Ở trong mắt bạn bè hợp tác với Lục Hướng Tiền, cô ấy chính là một người đàn bà quản chặt Lục Hướng Tiền, một chút không gian riêng tư cũng không có.
Trong mắt hai đứa con, cô ấy là người mẹ xấu xa chỉ biết đến thành tích, hoàn toàn không dịu dàng săn sóc như những người mẹ khác.
Việc cô ấy yêu cầu bọn nhỏ học giỏi, sau cùng bị chỉ trích thành muốn bọn nhỏ kiếm lời cho mình.
Ở kiếp này, suy nghĩ của Tô Giai Ninh thức tỉnh, nếu như trước kia thanh danh không tốt, vậy hiện tại cô ấy sẽ nỗ lực để lại thanh danh tốt.
Người vợ tốt, người mẹ tốt đúng không, cho bọn họ hết.
Nhưng thật ra cô ấy muốn nhìn xem, không có cô ấy thúc giục, hai đưa con trai gái tinh anh đời trước sẽ sống như thế nào, đời này cô ấy không định dốc toàn lực nuôi dưỡng hai con sói mắt trắng, nếu như trước khi nguyên chủ chạy trốn đã ném cho cha mẹ nguyên chủ, vậy tiếp tục ở lại nhà cha mẹ nguyên chủ đi.
Mỗi tháng cô ấy sẽ cho ít tiền, xem như tiền nuôi dưỡng, không phải bọn chúng thích nuôi thả sao, đúng lúc vừa ý bọn chúng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận