Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 133 - Bắt gian



Chương 133 - Bắt gian



Chương 133: Bắt gian
Đúng là bùng nổ, trước nay Giang Hựu Đào chưa từng nghĩ đến trước đó ăn dưa Triệu Xuân Hoa và đại đội trưởng, sau còn có thể tiếp tục ăn dưa Triệu Xuân Hoa và bí thư chi bộ Tô.
Con út của bí thư chi bộ Tô và cháu trai trưởng xấp xỉ nhau, bây giờ cũng khoảng 20 tuổi, hiện tại ít nhất ông ta cũng đã ngoài 60.
Hơn nữa dựa theo phối phận, Triệu Xuân Hoa nên gọi bí thư chi bộ Tô một tiếng chú họ.
Kích thích, quá kích thích, quan hệ loạn luân với trưởng bối, Giang Hựu Đào hưng phấn, kích động đến mức tay run lên.
Loại kích thích này cùng với đời trước cách màn hình di động đọc tin, cô không cảm giác được.
Quá sung sướng.
Chẳng những Giang Hựu Đào cảm thấy kích thích, ngay cả người trong thôn cũng cảm thấy kích thích.
Trước kia bọn họ đã biết Triệu Xuân Hoa và đại đội trưởng có một chân, chuyện bí thư chi bộ Tô và Triệu Xuân Hoa lại một chút phong thanh cũng không lộ ra.
Bí thư chi bộ Tô không nghĩ đến Chu Nguyệt Mai sẽ nói những lời kia vào lúc này, ông ta sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại, ông ta giận không thể át.
“Chu Nguyệt Mai, bà hồ đồ gì vậy? Có phải bà bị bệnh không? Hay là bà còn chưa tỉnh ngủ, chưa tỉnh ngủ thì nhanh cút qua một bên cho tôi, đừng ở đây ăn nói lung tung.”
Bí thư chi bộ Tô hoảng sợ nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt sáng rực của mọi người, phía sau lưng ông ta lập tức ướt đẫm.
Câu vừa rồi của Chu Nguyệt Mai là do quá mức tức giận mới không lựa lời mà nói ra, nhưng nếu đã nói ra rồi, Chu Nguyệt Mai bất chấp tất cả, có một số việc, bà ta đã giấu trong lòng mấy chục năm.
“Tôi hồ đồ? Có phải hồ đồ hay không, trong lòng Tô Trường Sơn ông không rõ sao? Tô Trường Sơn, có phải ông đang chột dạ không, ông sợ tôi ném sạch hết thể diện mấy chục năm qua của ông đi chứ gì?”
“Tôi cố tình ném đấy, tôi còn muốn giẫm ông xuống bùn, khiến nửa đời sau của ông không lật mình được.”
“Buổi tối chiếu phim tết trung thu 32 năm về trước, ông và Triệu Xuân Hoa một trước một sau rời đi đến khe núi Cản Phong sau nhà quả phụ Lưu làm gì? Ông dám nói ra sao? Mấy năm sau, ông thường xuyên ra cửa sau nửa đêm, lúc gà gáy mới quay về là đi làm gì, ông dám nói sao?”
“Ông không dám nói đúng không? Vậy hôm nay để tôi nói thay ông.”
16 tuổi, Chu Nguyệt Mai đã đính hôn cùng bí thư chi bộ Tô, 18 tuổi gả cho ông ta, mười chín tuổi sinh cháu đích tôn cho nhà bọn họ, sau đó liên tục sinh hai đứa, tám năm, bà ta sinh cho nhà họ Tô ba đứa cháu.
Lúc bà ta mang thai đứa thứ tư, Chu Nguyệt Mai phát hiện ra chuyện giữa Tô Trường Sơn và Triệu Xuân Hoa.
Ngày đó trong thôn chiếu phim điện ảnh, bà ta ở nhà dỗ đứa nhỏ ngủ, sau khi nhờ mẹ chồng trông giúp, bà ta cũng đi xem náo nhiệt, còn chưa đến nơi đã nhìn thấy Tô Trường Sơn giống như ăn trộm đi đến cổng thôn, khi đó trong lòng bà ta giật thót, vội vàng đi theo.
Bà ta nhìn thấy Tô Trường Sơn đi đến khe núi nhỏ kia, sau đó bên trong truyền đến tiếng một nam một nữ nói chuyện, giọng nam Chu Nguyệt Mai ngày ngày nghe qua, cực kỳ quen thuộc, giọng nữ Chu Nguyệt Mai cũng không xa lạ gì, là Triệu Xuân Hoa.
Khi đó Triệu Xuân Hoa mới gả đến Liễu Thụ Câu chưa đến nửa năm, ngày thường hoàn toàn không nhìn ra Triệu Xuân Hoa là người có hành vi phóng đãng, Triệu Xuân Hoa bị mẹ chồng, chồng khinh thường, lúc ra cửa luôn luôn cúi đầu, có đôi khi một ngày còn chưa nói nổi một câu.
Khi đó Chu Nguyệt Mai còn trẻ, nhìn thấy mẹ chồng đánh, mắng Triệu Xuân Hoa, bà ta còn đứng ra nói giúp Chu Nguyệt Mai rất nhiều lần.
Quãng đường Chu Nguyệt Mai theo dõi Tô Trường Sơn kia, bà ta vẫn luôn nghĩ xem người phụ nữ làm giày rách cho Tô Trường Sơn là ai, phần lớn phụ nữ trong thôn bà ta đều nghĩ qua, chỉ riêng Triệu Xuân Hoa là không nghĩ đến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận