Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 251 - Bắt người



Chương 251 - Bắt người



Chương 251: Bắt người
Bà cụ Từ cầm bát đũa ném lên mâm: “Bây giờ đến chỉ trích bà già này hả? Người làm mẹ như cô lúc trước đã làm những gì?”
Bà cụ Từ nổi cáu, Lý Ngân Phượng cũng không dám châm chọc gì nữa, sức mạnh của bà ta đến từ việc bà cụ Từ đối với Từ Bảo Châu chưa từng từ chối điều gì, nếu như bà cụ không cho bà ta mặt mũi, bà ta cũng không ám nói gì.
Phát huy tố chất bắt nạt kẻ yếu vô cùng nhuần nhuyễn.
Từ Bảo Châu ở trong phòng nghe được giọng của cha mẹ mình, vội vàng từ trong phòng chạy ra, vọt đến trong ngực Từ Chí Cường khóc lóc.
Lý Ngân Phượng chỉ có thể xấu hổ mà buông đôi tay đang giang ra.
Ngay lúc Từ Bảo Châu khóc lóc kể lể ấm ức, đám người Giang Hựu Đào đã đến, phía sau còn có rất nhiều người đi theo đến xem náo nhiệt.
Lý Ngân Phượng nhìn thấy Từ Mãn Thu trong đám người, ánh mắt bà ta lăng lệ, xông về phía cô ấy.
“Cái con sao chổi này, con nhóc chết tiệt, lá gan của mày lớn quá nhỉ, dám đi ra ngoài ăn nói linh tinh, sớm biết mày là đồ sói mắt trắng như thế, tao nên sớm bóp chết mày mới đúng.”
Lý Ngân Phượng và bà cụ Từ không hổ là mẹ chồng nàng dâu, quả nhiên không phải người một nhà không đi vào chung một cửa, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau.
Chủ nhiệm Vương lập tức che ở trước mặt Từ Mãn Thu.
“Đồng chí này, cô định làm gì vậy?”
Lý Ngân Phượng dừng lại, đánh giá chủ nhiệm Vương từ trên xuống dưới một lần, trong ánh mắt tràn đầy ngạo khí.
“Đồng chí, làm phiền cô tránh ra một chút, tôi dạy dỗ đứa nhỏ nhà mình.”
Bởi vì liên quan đến Từ Bảo Châu, Lý Ngân Phượng thường xuyên qua lại với người có thân phận địa vị, đối với một chủ nhiệm hội phụ nữ quê mùa như chủ nhiệm Vương, hoàn toàn chướng mắt.
Sắc mặt chủ nhiệm Vương soạt một cái trở nên khó coi.
Công xã Tảo Hương có tám đại đội, bà ấy đi đến đâu cũng được người ta tôn kính, thái độ giống như Lý Ngân Phượng kia, đã nhiều năm rồi bà ấy chưa gặp phải.
Từ Chí Cường không quan tâm đến sóng gió mãnh liệt giữa đám phụ nữ, ông ta đi đến trước mặt bí thư Thẩm, từ trong túi móc ra một hộp thuốc Đại Đoàn Kết ra phát.
“Chào bí thư Thẩm, tôi là Từ Chí Cường, trước đó chúng ta từng gặp mặt ở chỗ huyện một lần, không biết ông còn nhớ tôi không.”
Trên thực tế bí thư Thẩm có ấn tượng với ông ta, mấy cuộc họp chủ nhiệm hợp tác xã mua bán ở huyện, mười lần mở họp thì có ba lần đều gặp phải.
Thế nhưng ấn tượng của bí thư Thẩm với ông ta không tốt, a dua nịnh hót, chó cậy thế chủ.
Bí thư Thẩm đẩy thuốc lá của ông ta đi, ngoài cười như trong không cười.
“Ngại quá, tôi không hút thuốc.”
Nụ cười cao ngạo trên mặt Từ Chí Cường hơi cứng lại, Thâm Khai Minh này cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ, lúc ở huyện thành, ông ta thường xuyên nhìn thấy Thẩm Khai Minh hút thuốc.
Biểu cảm cứng đờ kia chỉ là trong nháy mắt, ông ta tiếp tục tươi cười nói.
“Không biết hút là tốt, hút thuốc hại người, hại người.”
Ông ta tiếp tục đưa thuốc lá cho lãnh đạo khác, nhưng không ai dám lấy.
Nụ cười trên mặt Từ Chí Cường sắp không duy trì được nữa.
Chủ nhiệm cách ủy hội hoàn toàn không thích theo chân bọn họ nói lời vô nghĩa, vẫy tay một cái, thuộc hạ của ông ta lập tức vây quanh kế toán Từ, Từ Chí Cường và Lý Ngân Phượng.
Kế toán Từ chấp nhận số phận bị dẫn đi, sắc mặt Từ Chí Cường và Lý Ngân Phượng thay đổi, liều mạng giãy dụa nhưng mà lòng dạ mấy người kia cứng như đá, hoàn toàn không vì bọn họ mà lay chuyển.
Đám người công an Hồ bắt bà cụ Từ đi, bà cụ Từ nghe công an nói lý do bắt bà ta thì ngây người.
“Tôi sai chúng nó đi phóng hỏa lúc nào? Hai thằng ôn con kia nói dối.”
Bác gái cả nghe thấy bà cụ Từ mắng con trai mình như vậy, ánh mắt bà ta nhìn về phía bà cụ Từ có chút không đúng rồi.
Tất cả tài nguyên nhà họ Từ đều nghiêng về nhà chú hai, nhà bọn họ và nhà chú ba chỉ có thể được chia chút đồ thừa, thế mà còn phải cùng nhà chú ba đấu đến mức như mắt gà chọi vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận