Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 181 - Cùng ông bà ngoại về nhà



Chương 181 - Cùng ông bà ngoại về nhà



Chương 181: Cùng ông bà ngoại về nhà
“Con không phải một người mẹ tốt, con rất có lỗi với con bé.
Cha à, nhờ cha hỏa táng con, con không muốn bị mai táng ở trên ngọn núi này, nơi đây quá lạnh, con muốn nhìn Giang Thành của chúng ta, con muốn nhìn nhà mình, rời nhà nhiều năm như thế, con rất nhớ nhà.
Lúc mọi người đi, rải một ít tro cốt của con ở Hậu Lương Giang, như vậy con có thể vĩnh viễn ở bên Bác Ninh và Trọng Ninh.
Tha thứ cho con ích kỷ, kiếp sau cha mẹ đừng sinh ra đứa con gái như con.”
Ngày viết thư là ngày mà người nhà họ Trương chết.
Cha Vương cầm thư khóc không thành tiếng, mẹ Vương nhận lấy bức thư, liếc mắt một cái cũng không dám đọc, thư được truyền qua tay anh cả, anh hai, em trai em gái Vương Viện đọc.
Cha Vương bế Thư Ninh lên: “Thư Ninh, cùng ông bà ngoại về nhà nhé.”
Trưa hôm đó, ở đồn công an địa phương, dưới sự chứng kiến của lãnh đạo Trương gia thôn, Vương Viện bị hỏa táng, tro cốt của cô ấy được đặt trong một hũ nhỏ.
Dưới sự dẫn dắt của công an, người nhà họ Vương đi đến Hậu Lương Giang, mẹ Vương nhặt những khối đá vụn màu đỏ xếp thành một khối chôn cùng tro cốt của Vương Viện.
Ra khỏi núi, bọn họ nên trở về.
Bọn họ đưa Thư Ninh đi theo.
Nhóm thanh niên trí thức ở Liễu Thụ Câu tiễn bọn họ lên xe.
Xe còn chưa đến, giọng điệu mẹ Vương bình thản nói với đám người Giang Hựu Đào: “Nhà dì đã thương lượng qua, Thư Ninh sẽ ở lại nhà chú dì nuôi dưỡng, vợ thằng cả nhà dì không thể sinh con, sau này con bé chính là con của nhà thằng cả, các cháu yên tâm, chú dì nhất định sẽ đối xử tốt với con bé, nhất định sẽ dạy dỗ con bé thật tốt, sẽ không để cho con bé đi theo vết xe đổ của mẹ mình, cũng sẽ không để con bé trở thành người như cha mình.”
Đôi mắt mẹ Vương vẫn còn sưng đỏ, vành mắt tràn đầy tơ máu, từ ngày biết tin con gái chết, bà ấy chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm qua sau nửa đêm, bà ấy ngủ bên cạnh Thư Ninh, rốt cuộc cũng ngủ được một giấc.
Mẹ Vương nhìn Thư Ninh, đương nhiên sẽ nghĩ đến cả nhà họ Trương kia, nhưng sau cùng vẫn là nghĩ nhiều đến Vương Viện.
Cô bé là đứa nhỏ duy nhất mà Viện Viện nhà bà ấy để lại, là minh chứng Viện Viện của bà ấy còn sống trên thế giới này.
Lý Vân Anh vẫn không yên tâm: “Dì à, sau này cháu có thể đi thăm Thư Ninh không?"
Mẹ Vương cười với Lý Vân Anh: “Được chứ, cửa nhà họ Vương vĩnh viễn mở cho các cháu.” Bà ấy nhìn về phía nhóm thanh niên trí thức ở Liễu Thụ Câu: “Các cháu cũng thế, cảm ơn các cháu vì những gì đã làm cho Viện Viện.”
Câu cảm ơn này, mấy ngày nay nhà họ Vương đã nói qua vô số lần.
Sau cùng ánh mắt mẹ Vương dừng ở trên người Giang Hựu Đào: “Cảm ơn cháu đã cho Viện Viện nhà bác kẹo.”
Viện Viện của bà ấy, chịu khổ rất nhiều năm, ở chặng cuối cùng của sinh mệnh có thể mang theo vị ngọt rời đi, mẹ Vương rất biết ơn.
Giang Hựu Đào lắc đầu.
Xe đến, người nhà họ Vương rời đi, em trai em gái Vương Viện đi ở cuối cùng.
Năm nay bọn họ mới 15 tuổi, năm Vương Viện xuống nông thôn, bọn họ mới chỉ là đứa nhỏ 7 – 8 tuổi, anh hai của Vương Viện năm nay hơn 30, lớn hơn Vương Viện mấy tuổi, vừa tốt nghiệp đã tìm được công việc.
Vốn dĩ Vương Viện có thể không cần xuống nông thôn, nhưng phía trên nói, mẹ Vương làm chủ nhiệm khu phố cần phải đi đầu trong mọi công tác.
Những năm này mẹ Vương không ngừng một lần thống hận chính mình, nếu sớm biết hôm nay, nếu như có thể quay lại lúc trước, bà ta nhất định sẽ không làm ra quyết định như vậy.
Chuyện của Vương Viện ở Cáp Tỉnh gây ra oanh động rất lớn.
Thanh niên trí thức Tảo Hương để phòng ngừa chuyện như vậy lại xảy ra, thường xuyên đến nhà thăm hỏi những thanh niên trí thức lấy chồng ở địa phương.
Nhóm chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ một lần lại một lần xuống nông thôn giảng giải, dạy phụ nữ gặp phải chuyện đó nên đối phó như thế nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận