Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 115 - Nhìn thấu



Chương 115 - Nhìn thấu



Chương 115: Nhìn thấu
Vốn dĩ quần chúng vây xem đã sắp tản đi, vừa nghe thấy những lời này của Lâm Kiến Trung, trong nháy mắt đã trở nên hưng phấn.
Suy nghĩ của mọi người giống nhau, đều đưa mắt dừng trên người Cố Niệm Vi.
Vào giây phút này, sự phản cảm của Cố Niệm Vi đối với Lâm Kiến Trung đã đạt đến đỉnh điểm.
Dường như cô ấy nhìn thấy được đám đàn ông quỳ gối dưới ánh nến cầm hoa thổ lộ với nữ sinh ở đời trước.
Bọn họ không quan tâm nữ sinh kia có thích mình hay không, cũng không quan tâm nữ sinh có xấu hổ hay không, bọn họ chỉ biến mình muốn nữ sinh này làm bạn gái.
Có nữ sinh da mặt mỏng, trong tiếng hò reo của người vây xem chỉ có thể đồng ý, mà có người lại kiên quyết không đồng ý, lại bị những nam sinh thổ lộ kia dây dưa không cho đi, khăng khăng đòi một lý do, mà cho dù lý do đó là gì, sau cùng đại khái đều bị biến thành chê nghèo yêu giàu.
Mấy người đàn ông tràn đầy tự tin kia chưa từng cảm thấy nữ sinh từ chối mình chẳng qua là vì không thích anh ta mà thôi, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy cô gái kia từ chối mình là vì anh ta không có tiền, trong nhà không có quyền.
Loại tiết mục này lúc Giang Hựu Đào học đại học đã thấy nhiều, sắc mặt cô cũng trở nên khó coi, cô và Lý Vân Anh cùng nhau đi đến trước mặt Cố Niệm Vi, che Cố Niệm Vi ở phía sau.
Vương Thiện Hỉ và mấy thanh niên trí thức khác yên lặng đi đến phía sau Cố Niệm Vi.
Vào lúc này hình ảnh ngày đó Giang Hựu Đào đánh nhau như được tái hiện.
Cố Niệm Vi chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cô ấy vỗ bả vai Giang Hựu Đào và Lý Vân Anh, đi đến phía trước hai người.
Đây là chiến trường thuộc về cô ấy, không thể nào lại để cô ấy đứng trốn tránh phía sau, để bạn bè lên trước chiến đấu vì mình.
Cố Niệm Vi nói với Lâm Kiến Trung: “Vị đồng chí này, tôi và anh không thân quen gì, cũng không có gì để nói, nếu anh có chuyện gì thì cứ nói ở ngay đây, tôi không làm việc gì khuất tất cả.”
Từ khi biết Lâm Kiến Trung là chủ nhiệm của hợp tác xã mua bán, Cố Niệm Vi đã biết hai lần trước mình gặp Lâm Kiến Trung ở huyện thành không phải là trùng hợp.
Làm nhân viên của hợp tác xã mua bán, lại là niên đại không cho phép tư nhân kinh doanh, quan hệ của cô ấy và Lâm Kiến Trung ở mặt đối lập.
Quan hệ giữa bọn họ như nước với lửa, nhất định phải đối lập.
Như vậy vấn đề xuất hiện, ở bộ đội, Lâm Kiến Trung làm doanh trưởng, chắc chắn có bản lĩnh, lại nhiều lần ở hiện trường vụ án nhìn thấy cô, chẳng lẽ không chút nào hoài nghi sao?
Lần đầu tiên là trùng hợp, vậy lần thứ hai còn là trùng hợp sao?
Hẻm nhỏ trong huyện thành bốn hướng thông suốt, một ngày kia, Lâm Kiến Trung thật sự từ con đường đối diện cô ấy đi đến, hay là từ ngõ nhỏ khác vòng đến trước cô ấy?
Nếu đã hoài nghi cô ấy, vì sao không lựa chọn tố cáo mà lại lựa chọn che giấu, xem như không biết gì tiếp cận cô ấy? Anh ta muốn làm gì đây?
Chẳng qua hiện tại truy cứu những thứ này đã không còn quan trọng, vào lúc Lâm Kiến Trung đưa ra yêu cầu nói chuyện riêng với cô ấy, cô ấy chỉ biết, lần thứ hai khi Lâm Kiến Trung có ý đồ tiếp cận cô ấy, tuyệt đối có rắp tâm bất lương, như vậy là đủ rồi.
Cố Niệm Vi chưa bao giờ tin tưởng trên thế giới này có vô duyên vô cớ yêu, càng không tin cô ấy và Lâm Kiến Trung mới chỉ gặp mặt ba lần, nói chuyện không quá mười câu, Lâm Kiến Trung lại yêu cô ấy đến mức không thể tự kiềm chế, không phải cô ấy thì không cưới.
Tất cả hành động của con người đều mang theo nguyên nhân, còn về phần là nguyên nhân gì, đầu óc Cố Niệm Vi vừa hoạt động là biết.
Gạo trắng mà cô ấy lấy ra đều được xử lý từ công nghệ hiện đại đời sau, không chỉ có xát sạch sẽ, còn được đánh bóng, đây là công nghệ mà niên đại này không cách nào làm được.
Một khi gạo của cô được đưa ra sẽ cực kỳ được hoan nghênh, ngay cả bột mì và mì sợi cũng bán rất đắt hàng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận